Chương 359: Phát Sốt
Đổ Quỷ nâng xúc sắc lớn trong tay, đột nhiên ném đến giữa không trung, đông một tiếng rơi trên mặt đất, hiện ra một nút 6 điểm.
"Ha-Ha, tiểu tử, ngươi thua."
Đổ Quỷ bước lên phía trước, vừa sải bước ra chính là bằng bốn năm bước của người bình thường, nhìn tình huống này, nếu như thêm một hai lần nữa, hắn liền có thể đến dưới cây đại hòe.
Đến phiên Trình Đại Lôi đổ xúc xắc, hắn nhặt xúc xắc bằng sắt trên mặt đất, vào tay có chút nặng, chí ít phải năm sáu mươi cân, vừa rồi Đổ Quỷ có thể đem xúc xắc ném đến độ cao bốn, năm mét, có thể thấy được, thực lực của hắn rất lớn.
Trình Đại Lôi đem xúc xắc ném về phía Đổ Quỷ, lăn lông lốc lăn đến dưới chân hắn , hiện ra nút hai điểm.
Trình Đại Lôi đi đến trước xe ngựa.
Đổ Quỷ cười ha ha, nói: "Tiểu tử, ngươi tuy có khí lực không tệ, nhưng ngươi vẫn sẽ thua."
Hắn đem xúc xắc ném đến chân Trình Đại Lôi, hiện ra nút 6 điểm. Đi về phía trước bước ra sáu bước, đã đến rất gần cây đại hòe, Trình Đại Lôi dường như không còn hy vọng về một cuộc lội ngược dòng.
Trình Đại Lôi không hề ném xúc xắc, mà là cầm dù đen ở trên xe ngựa, mặt hướng về phía Đồ Phu.
"Nhận ra thứ này không?”
"Đây là dù của Lữ Khách." Đồ Phu nói: "Ta là bạn của Lữ Khách."
Nói đến đây, Trình Đại Lôi phát hiện biểu lộ trên mặt Đồ Phu bỗng nhiên bi thương, hắn ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
"Trong cuộc đời dài dằng dặc này, chỉ có hắn là bằng hữu của ta, mất đi hắn, ta chỉ còn một người bôn ba trong thế gian hỗn loạn, ngươi không hiểu nổi thống khổ của ta, có lẽ ta chỉ còn cách ngửa mặt nhìn lên bầu trời, mới có thể không để cho nước mắt của mình rơi xuống.”
Trình Đại Lôi sửng sốt, sờ sờ đầu: Chẵng lẻ tên Đồ phu này học Quách?
"Nếu là di vật của cố nhân, vậy ta trả lại cho ngươi." Trình Đại Lôi nắm cán dù, đem dù trả lại cho Đồ Phu.
"Đa tạ, nhưng ta cũng không thể vì chuyện này mà tha cho ngươi.”
Đồ Phu tay trái cầm đao, bước lên phía trước.
Bồng!
Một tiếng giòn vang, kim thép trên đầu ô bắn ra, Đồ Phu lại không có chút phòng bị nào, độc châm chính xác bắn lên trên mặt hắn. Gương mặt tái nhợt của hắn lập tức biến thành màu đen, trước khi chết trong mắt trừ hoảng sợ, còn có vẻ khó tin.
"Rất lợi hại," Trình Đại Lôi bĩu môi: "Lữ Khách không có xem ngươi là bằng hữu.”
Đồ Phu là bạn của Lữ Khách, nhưng Lữ Khách không phải bạn của Đồ Phu, khi hắn lấy góc 45 độ ngửa mặt nhìn lên bầu trời, cũng không biết bạn hắn một mực đề phòng hắn, ngay cả châm độc trong chiếc ô cũng chưa từng nói cho hắn biết.
Đổ Quỷ thấy cảnh này liền sững sờ, hắn muốn quay lại tấn công, nhưng dĩ nhiên đã không kịp.
"Ta muốn biết Đổ Quỷ có phải là người có chơi có chịu, quyết không quỵt nợ hay không?"
Sắc mặt Đổ Quỷ thay đổi, bỗng nhiên cắn răng nói: "Ta trước thắng ngươi, sau đó lại giết ngươi."
"Như vậy đến lượt ta đổ xúc xắc rồi.”
Trình Đại Lôi lúc này mới nhặt xúc xắc trên đất, lăn lông lốc ném ra nút năm điểm.
Chỉ thấy hắn vọt lên, thân thể bay lên không trung, một bước nhảy ra, chính là khoảng cách ba bốn trượng, đến khi hắn rơi xuống đất, đã vượt qua Đổ Quỷ.
Đổ Quỷ tâm tình bất định, Trình Đại Lôi giết chết Đồ Phu nằm ngoài dự đoán của hắn, khả năng vượt qua mình cũng nằm ngoài dự đoán.
"Tiểu tử, ngươi không nên quá đắc ý, ta còn có cơ hội một lần đổ xúc xắc, ngươi nhất định sẽ thua.”
"Ờ, không, ta đã thắng." Trình Đại Lôi nói.
"Thắng…ngươi thắng sao, ngươi rõ ràng còn chưa đụng đến thân cây.”
"Dưới chân, chú ý dưới chân." Trình Đại Lôi dậm chân một cái.
Đổ Quỷ chú ý xuống dưới chân hắn là một đoạn rễ cây.
"Gốc cây cũng là một bộ phận của cây." Trình Đại Lôi rút kiếm ra: "Nếu như ngươi nguyện ý có chơi có chịu, ta thả ngươi rời đi, nếu như ngươi không nguyện ý, ta đưa ngươi rời đi."
Đổ Quỷ nhìn chằm chằm Trình Đại Lôi, lặng lẽ thật lâu, bỗng nhiên giậm chân một cái: "Lão tử có chơi có chịu, ngươi hỏi thăm một chút liền biết, ngươi đừng mơ tưởng phá hoại quy củ của ta.”
Nói xong, hắn vươn người đứng dậy, ôm xúc xắc trên đất, đem thi thể Đồ Phu khiêng trên vai, bước nhanh mà rời đi, mấy tiếng xoay người liền biến mất.
Trình Đại Lôi thả lỏng người, mấy bước đi đến trước xe ngựa, Lý Uyển Nhi kéo hắn lên xe, phát hiện bàn tay của Trình Đại Lôi đã nóng hổi, hắn gần như là bò lên xe ngựa.
"Ngươi "
Trình Đại Lôi đem đầu đặt lên bả vai của Lý Uyển Nhi, thanh âm càng ngày càng yếu ớt.
"Giống như có chút cảm mạo."
Trên thảo nguyên bắt đầu mưa to, lúc đầu chỉ là một đám mây, rất nhanh nối thành một mảnh, sau đó ùn ùn kéo đến, giống như Thiên Hà mở ra một cánh cổng, mưa to trút xuống ào ào.
Trình Đại Lôi bệnh, mất máu quá nhiều dẫn đến sức đề kháng suy giảm, lại thêm mấy ngày liên tiếp làm công việc cường độ cao, hắn có chút ngoài ý muốn đổ bệnh. Thân thể phát nhiệt nóng hổi, mí mắt nặng như núi.
Trần xe có vải dầu che chắn, nhưng vẫn không thể ngăn căn được mưa to. Lý Uyển Nhi không ngừng dùng khăn tay lau sạch nước trên trán của Trình Đại Lôi, hạt mưa rét lạnh tát vào trên mặt hắn.
"Trình Đại Lôi, ngươi tỉnh, ngươi tỉnh, không được ngủ."
Lý Uyển Nhi lo lắng hô hào, nhìn thấy cả khuôn mặt của Trình Đại Lôi sưng đỏ lên, bên trong da thịt nhợt nhạt lộ ra một màu đỏ quỷ dị.
Đông đông đông!
Tiếng vó ngựa gào thét, một đội Mã phỉ gấp gáp chạy trong mưa, móng ngựa rơi trên mặt đất bắn lên bùn nước hỗn loạn.
Thoáng chốc, xe ngựa đã bị người vây quanh, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, bọn họ vây quanh xe ngựa, nước mưa đánh vào trên mặt, phát ra tiếng cười phóng đãng.
"Người, người tới." Lý Uyển Nhi sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Trình Đại Lôi nắm chặt kiếm thất phu, cơ thể hắn vốn đã vô cùng yếu ớt lại căng ra như một chiếc lò xo. Hắn bước ra khỏi xe ngựa, nhìn trong màn mưa, Mã tặc đem xe vây quanh, Trình Đại Lôi vừa bước ra ngoài, bốn năm chuôi đao bổ xuống đầu hắn.
Bạo Pháo Hoa!
Kiếm hóa thành mưa, từ một điểm nở rộ, đâm rách màn mưa.
Đao trên không trung tuột tay, đồng thời chủ nhân của chúng bị đâm thủng cổ tay. Trình Đại Lôi dùng kiếm đâm trên thân lừa, bởi vì bị ăn đau nên con lừa lao như điên về phía trước, thoát khỏi vòng vây.