Chương 368: Lục Ca
Trình Đại Lôi lúc này mới nhận thấy có điều không đúng, lùm cây quá mức an tĩnh, loại tình huống này chỉ có một lời giải thích, nhất định có mai phục, mới có thể đem chim chóc trong rừng dọa đến sợ hãi mà bay mất.
Khi hắn còn đang suy nghĩ, một dậy thòng lọng rơi xuống từ trên không, buộc lấy thân thể Trình Đại Lôi, ngay sát đó, một bóng người mạnh mẽ từ trên cây nhảy xuống, mượn lực rơi đem Trình Đại Lôi treo ngược ở giữa không trung.
Chờ Trình Đại Lôi lấy lại tinh thần, liền thấy trước mặt có hai người, quần áo đều bẩn thỉu, tả tơi.
"Này, núi này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn từ đây qua, lưu lại lộ phí." Người có thân hình cao hơn oa oa kêu to.
Trình Đại Lôi từ đáy lòng dở khóc dở cười, cả ngày đánh ngỗng lại bị ngỗng mổ mắt.
"Vẫn còn thiếu một câu?" Trình Đại Lôi.
"Thiếu một câu, câu gì a?”
"Nếu dám chống đối, quản giết không quản chôn a."
Trình Đại Lôi bỗng nhiên quát một tiếng, thân thể ở giữa không trung hơi động, giãy dụa thoát ra, xương cốt toàn thân phát lực, cầm dây trói kéo đứt.
Hai người thấy một màn này, đồng thời đều mở to hai mắt, trên mặt lộ ra kinh ngạc.
Trình Đại Lôi mặc quần áo vào, cười cười nói: "Này, ngay cả ta cũng dám cướp, không nhận ra tổ tiên nghề nghiệp của các ngươi sao?”
Hai tặc nhân còn chưa kịp phản ứng, Tần Man cùng Triệu Tử Long đã chui vào rừng cây, dễ như trở bàn tay đem hai người chế phục.
"Uy, đừng đánh, đừng đánh." Môt tên kêu to: "Ta nhận ra ngươi, Trình Đại Lôi!"
Trình Đại Lôi vừa thay xong y phục, còn không nhận ra đối phương, Lý Uyển Nhi nghe được âm thanh cũng sững sờ.
"Lục Ca?"
"Tiểu muội?"
Song phương mắt lớn trừng mắt nhỏ, đồng thời đều sửng sốt. Trình Đại Lôi lúc này cũng nhận ra đối phương, chỉ là nhất thời có chút không dám tin tưởng, đường đường là Lục vương tử của Đế Quốc, làm sao lại có bộ dáng như thế, tóc tai bù xù, mặt mũi dơ bẩn, không khác gì Tarzan.
"Người một nhà, người một nhà, nếu đã nhận ra còn ép ta làm gì." Lý Hành Tai giãy giụa nói: "Thả ta ra!"
Trình Đại Lôi phất phất tay, Tần Man cùng Triệu Tử Long lúc này mới đem hai người buông ra.
Tinh thần của Lý Hành Tai coi như không tệ, sau khi đứng dậy liền nhảy dựng lên, xông tới Lý Uyển Nhi nói: "Tiểu muội, sao muội lại đi cùng sơn tặc như hắn, không lẽ bị hắn bắt cóc!”
"Nói rất dài dòng, Lục Ca hay là trước tiên cứ nói một chút về huynh đi." Lý Uyển Nhi chợt thấy có một huynh trưởng như vậy là một chuyện rất mất mặt.
"Chuyện của ta dài lắm." Lý Hành Tai chắp tay thở dài một tiếng, nhưng bởi vì trên thân rách tung toé, quả thật không có khí chất gì.
Trình Đại Lôi ánh mắt chuyển đến trên thân người còn lại, nói: "Thòng lọng chơi không tệ, người của Nhung tộc sao?”
Lý Hành Tai hưng phấn vỗ vỗ bả vai đối phương: "Phúc Đức Lặc, bằng hữu của ta."
Trình Đại Lôi chưa thấy qua Phúc Đức Lặc, hắn đối với Đế Quốc không có cảm tình, đối với Nhung Tộc tự nhiên cũng chưa nói tới thâm cừu đại hận gì, chỉ là loáng thoáng cảm thấy, ánh mắt của đối phương nhìn mình có chút đáng sợ.
Nhưng tâm tình của những người khác cùng Trình Đại Lôi rất khác biệt, nghe xong đối phương là Nhung Tộc, liền nhất thời như lâm vào đại địch, riêng phần mình đã nắm chặt binh giáo.
"Chớ khẩn trương, chớ khẩn trương." Lý Hành Tai quơ hai tay: "Đây là bằng hữu ta, huynh đệ của ta, hắn không phải người xấu, không phải người xấu."
Theo lời của Lý Hành Tai thì không có gì sai cả, Nhung Tộc cũng có tốt có xấu, mà Phúc Đức Lặc chưa hẳn là người xấu.
Hắn không phải người xấu, nhưng chúng ta thì…
"Có đồ ăn không, có y phục không?" Lý Hành Tai nói: "Nhanh đi, chúng ta đã vài ngày chưa ăn gì đây!”
Trình Đại Lôi phát hiện quen biết Lý Hành Tai, thật là một chuyện rất mất mặt.
Trên đường lớn, Lý Hành Tai ăn như hổ đói, giống như quỷ chết đói đầu thai chuyển thế, đám người nhìn hình dáng của hắn, đều có chút im lặng.
"Lục Ca, huynh làm sao đến nơi này?" Lý Uyển Nhi bưng lấy túi nước.
"Còn có thể làm sao, chính là trốn qua." Lý Hành Tai nói: "Tại Tây Bắc ta bị bắt, đánh giặc xong liền trốn đến Tịnh Châu, lại từ Tịnh Châu chạy trốn tới Thanh Châu, tại Thanh Châu lại suýt chút nữa bị lính bắt, mẹ nó, vì vậy ta mới trốn đến nơi này."
"Tại sao huynh không trở về Trường An, tất cả mọi người đều đang tìm huynh.”
"Ta dự định đi loanh quanh nhìn một chút." Lý Hành Tai vừa ăn vừa nói, đột nhiên nghẹn đến ho khan, Lý Uyển Nhi bận bịu đem nước đưa tới.
"Các ngươi xảy ra chuyện gì?" Lý Hành Tai hỏi: "Dự định đi đến chỗ nào?”
"Ha ha, ngươi còn không biết đi." Trình Đại Lôi run run quan phục trên người: "Bây giờ ta là tướng trấn áp biên cảnh do triều đình thân phong hiện tại đang muốn đi đến Cầm Xuyên để nhậm chức."
"Ha ha, vừa rồi ăn uống quá tập trung, cho nên không có chú ý tới, ngươi mặc bộ này vẫn rất có tinh thần nha." Lý Hành Tai rốt cục bỏ lương khô trong tay xuống, chợt nhớ tới cái gì, nhìn lấy Trình Đại Lôi nói: "Ngươi mới vừa nói muốn đi đâu? Cầm Xuyên, ta khuyên ngươi đừng đi?"
"Cầm Xuyên thì làm sao?" Trình Đại Lôi hỏi.
"Chúng ta mới từ bên đó trốn qua đây, ngươi nhìn ta hiện tại là cái dạng này, vẫn không rõ sao?" Lý Hành Tai.
"Ừm, rất phù hợp với khí chất bây giờ của ngươi."
Lý Hành Tai bĩu môi, dùng nhánh cây trên mặt đất vẽ ra một đầu dây, một bên vẽ, một bên nói:
"Cầm Xuyên tám trăm dặm, là phòng tuyến quan trọng nhất ở phía tây bắc, ra Cầm Xuyên quan chính là thảo nguyên của Nhung Tộc, con đường này từ trước đến nay đều là nơi để giao thương buôn bán.”
Lý Hành Tai không hổ đã được tiếp nhận giáo dục tinh anh, rải rác mấy bút liền vẽ ra hình dạng đại khái của Cầm Xuyên, những người khác nhìn không hiểu, nhưng Trình Đại Lôi lại cực kỳ nghiêm túc. Hắn có một niềm đam mê không thể giải thích được với bản đồ.
"Tơ lụa, lá trà, đồ sắt ở nội cảnh đều có giá trị rất cao, mà da thú, ngọc thạch, tuấn mã ở quan ngoại cũng là hàng hiếm. Giờ chẳng qua chỉ là Đế Quốc không cho phép cùng Nhung Tộc làm ăn, vì vậy, con đường thông thương liền bị cấm.”
Trình Đại Lôi gật gật đầu: "Nơi nào nguy hiểm nhất ở Cẩm Xuyên quan?”
"Hiện tại người chiếm cứ Cầm Xuyên quan tên là Mạc Minh Mễ, trước kia vốn là một nhóm thổ phỉ tụ tập trong rừng núi, bất quá hắn bây giờ bị chiêu an, phong làm phó tướng ở Cầm Xuyên, toàn bộ Cầm Xuyên quan đều bị hắn khống chế."
"Sơn tặc à?"