Chương 377: Mua Muối
Trình Đại Lôi nói xong, liền đi theo Từ Thần Cơ đi ra ngoài, nhìn bộ dáng toàn bộ tòa nhà, đây có lẽ là địa lao ban đầu của sơn trại. Trình Đại Lôi đi vào liền giật mình, bên trong địa lao là từng chồng xương cốt trắng tinh, thô sơ giản lược nhìn qua chí ít có mấy trăm cỗ.
Đây chắc hẳn là tội ác do Mạc Minh Mễ để lại, cũng không biết tên tiểu tử này đã tạo bao nhiêu nghiệt. Trình Đại Lôi bĩu môi: "Mau dọn dẹp hết đi, cứ chôn trên đảo, để bọn họ có thể an nghỉ.”
Từng chồng xương cốt như núi, toát ra hơi thở lạnh lẽo, bất quá đám thủ hạ của Trình Đại Lôi, tất cả đều là đầu đao từng liếm máu tươi, người sống bọn họ còn không sợ, thì nói gì đến người chết.
Những bộ xương trong ngục tối đã được dọn sạch sẽ và chôn cất vội vàng trên đảo. Trình Đại Lôi nhìn hoàn cảnh bên trong, chợt nhớ tới cái gì, ngay lập tức đem bản đồ kho báu từ trong ngực ra, so sánh một chút. Bây giờ hắn có thể chắc chắn rằng vị trí của biểu tượng kho báu là nằm trong địa lao.
Hắn kêu người tiến vào, bắt đầu khai quật từ bên dưới, chỉ nghe âm thanh thùng thùng, mọi người đã đào được tầng ván gỗ đầu tiên. Sau khi cạy mở tấm ván, một lối vào hầm hiện ra trên mặt đất.
Trong hầm ngầm là vô số kể tiền đồng, vàng bạc châu báu vô giá, thậm chí còn có cả vũ khí và áo giáp được bảo quản tốt nhất.
Nhìn số lượng binh khí này, ít nhất có thể trang bị cho đội quân tinh nhuệ một nghìn người.
Có được những binh khí cùng tài bảo trước mắt, chi phí ăn ở ngày sau của huynh đệ ở trại Cáp Mô không còn là vấn đề đáng lo ngại nữa.
"Cao Phi Báo, ngày mai ngươi dẫn người vào trong thành mua một số muối ăn cùng thóc gạo trở về." Trình Đại Lôi nói: "Ngoài ra mua thêm công cụ sửa chửa phòng ốc, hiện tại chúng ta có tiền, cũng không cần đi đoạt, tiết kiệm chút khí lực."
"Đại đương gia, sao ngài biết ở chỗ này có bảo vật?”
"Ha..." Trình Đại Lôi hơi cứng họng: "Là thần tiên đã báo mộng cho ta.”
"Ha ha, cũng không biết người nào ngu xuẩn như thế, đem bảo vật chôn ở dưới địa lao.”
"Ha ha, mặc kệ nó, ăn cơm ăn cơm..."
Trong bầu không khí vui vẻ và sôi động, mặt trời lặn ở Tây Sơn và Trình Đại Lôi đã trải qua ngày đầu tiên trên Cáp Mô đảo.
Nước của con sông lớn đến từ bầu trời, băng qua những ngọn núi, chảy mạnh mẽ qua Cầm Xuyên. Cầm Xuyên trải dài trên Đồng bằng Tây Bắc, giống như một tòa Dao Cầm.
Địa hình của Cầm Xuyên dễ thủ khó công, trong tám trăm dặm quanh Cầm Xuyên có năm quan ải, mà Cầm Xuyên quan là quan trọng nhất trong số đó.
Một con sông chảy ra khỏi núi rồi ngược dòng, đường đi quanh co hiểm trở, đi xa hơn nữa thì địa thế bất ngờ mở ra, giữa hai ngọn núi sừng sững một con đèo hùng vĩ.
Nơi này chính là Cầm Xuyên quan.
Từ chỗ cao nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới giống như một đàn kiến đang ngọ nguậy trên mặt đất, nhưng khi phóng to lên, bọn họ không phải kiến, mà là người, từng người một. Bọn họ gầy đến xương bọc da, trên thân y phục lam lũ chỉ có thể miễn cưỡng che giấu cơ thể, trên người bọn họ xách một giỏ tre chứa đầy quặng sắt nặng, eo cũng bị nén thành hình cánh cung.
Một người giám sát mặc áo giáp vải vung roi và giáng những đòn nặng nề vào trên thân đám người một cách ác ý.
Có một số người sau khi ngã xuống, liền không thể đứng lên nữa, giám sát lập tức chạy tới, đem thi thể của bọn họ ném vào trong hốc núi.
Lúc này, một người trung niên hơi gầy bước ra khỏi phòng với vẻ mặt hốc hác.
"Đại ca, làm sao, tối hôm qua ngủ không ngon à?" Có người hỏi.
"Ta cũng không rõ chuyện gì xảy ra, vừa rồi nằm mơ, mơ thấy đồ vật ta chôn ở Xà đảo đã bị người ta cướp mất.”
"Làm sao có thể, Xà Đảo có cự xà trông, người nào có thể đi lên. Đại ca, mộng cảnh đều đảo ngược, nói không chừng, sắp có người chạy đến đưa tiền cho ngươi.”
"Ách, có đạo lý, có đạo lý." Nam nhân sắc mặt hơi nguội: "Bất quá vẫn là phái người đi xem một chút, nếu không ta không thể yên lòng."
……………
Giữa trưa, Cao Phi Báo dẫn mấy huynh đệ đẩy xe cút kít đi trên đường, bên trên mỗi chiếc xe đều chất đống bao tải, mà bên trong chính là muối ăn.
Sơn trại mới lập, mọi thứ đều thiếu, Trình Đại Lôi liên tục phái người ra ngoài mua sắm nhu yếu phẩm sinh hoạt, như lương thực, vải vóc, nồi sắt, đệm chăn... Đương nhiên, thứ quan trọng như muối ăn, vẫn phải giao cho người có bản lĩnh là Cao Phi Báo xử lý.
Lời này là Trình Đại Lôi nói, mà Cao Phi Báo cũng cảm thấy hắn nói rất đúng.
Muối và sắt do triều đình độc quyền khai thác và được nhập khẩu với số lượng lớn, chưa kể giá thành cao, quan phủ phải kiểm tra nguồn gốc xuất xứ của ngươi. Vì vậy, Cao Phi Báo đã tìm được một đại lý muối tư nhân và mua mười xe muối từ bên kia.
Thực tế, chỉ cần ngươi đủ can đảm và không sợ bị mất đầu, thì việc buôn bán muối lậu mới thật sự có lời. Tuy nhiên, mọi người ở Thanh Ngưu không có cơ sở để kinh doanh, một là U Châu dựa vào biển, hai là U Châu có ít người. Trong quá trình đó, Cao Phi Báo cũng hỏi cụ thể cách thức làm ăn của ngành này, để xem liệu mọi người có cơ hội gia nhập ngành này trong tương lai hay không.
"Nhị gia, chúng ta đã đi một đường dài, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?" Có huynh đệ nói.
"Nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi một chút." Cao Phi Báo khoát khoát tay: "Đường này cũng không dễ đi, mọi người trước cứ nghỉ ngơi thật tốt.”
"Nhị gia, có muốn uống rượu không?" Thủ hạ mở túi rượu ra.
"Ai, lái xe không uống rượu, uống rượu không lái xe, Đại đương gia đã phân phó, Đại đương gia còn nói: Tài xế một chén rượu, thân nhân hai hàng giọt lệ." Cao Phi Báo.
"y... Có đôi khi Đại đương gia nói mấy từ rất cổ quái, nghe xong cũng không hiểu được.”
"Nếu chuyện gì các ngươi cũng nghe hiểu thì Đại đương gia còn là Đại đương gia à." Cao Phi Báo bĩu môi: "Được rồi, mọi người nghỉ ngơi cho tốt, nắm chặt thời gian chuẩn bị lên đường."
Chính vào lúc này, sau lưng có một đám người đang hối hả chạy tới. Cao Phi Báo nhìn bọn hắn, lộ ra thần sắc cảnh giác, mọi người đều để tay dưới gầm xe, nơi đó cất giấu binh giáo, nếu như đám người này không có thiện ý, mọi người cũng chỉ có thể buông tay đánh cược một lần.
Cao Phi Báo ra hiệu mọi người an tâm chớ vội, người ta chưa chắc là vì mình mà đến.
Lại không ngờ tới, đội ngũ này rõ ràng vì đám người Cao Phi Báo mà đến, bọn hắn cưỡi khoái mã, bao vây xung quanh đám người bên phía Cao Phi Báo.
"Các ngươi là người đã mua muối từ trong tay của Đỗ Hắc Tử?" Người cầm đầu là một hán tử có chòm râu dài.