Chương 384: Dưới Nước Có Rắ

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 2,589 lượt đọc

Chương 384: Dưới Nước Có Rắ

Phu nhân này chính là lão bà của Đậu Trúc Đồng, biểu muội của Mạc Minh Mễ, hiệu trên giang hồ là Hoa Bì Hổ.

"Chết thì chết, ngươi gào cái gì, chẳng lẽ để ngươi cùng con hồ ly tinh kia bách niên gia lão sao!" Hoa Bì Hổ quát lạnh một tiếng: "Tất cả mọi người nghe quân lệnh của ta, tiến công!"

Đám thủ hạ nhìn Đậu Trúc Đồng, không biết có nên nghe lời của Hoa Bì Hổ. Biểu lộ trên mặt Đậu Trúc Đồng không ngừng biến hóa, thỉnh thoảng là bi thương đến thấu xương, lúc lại nhằm vào trời phẫn nộ.

"Đường đường là đại lão gia, ngươi còn muốn ở chỗ này khóc một trận à!" Hoa Bì Hổ hừ lạnh một tiếng: "Cô nương kia chết là do đám sơn tặc, muốn báo thù thì nhìn về phía trước."

Đậu Trúc Đồng cắn răng, hét lớn: "Giết cho ta, giết, giết!"

Thuyền rẽ sóng, mười chiếc thuyền cùng nhau công tới.

Trình Đại Lôi bĩu môi, biến cố bất thình lình này cũng là vượt quá dự đoán của hắn, bất quá, Trình Đại Lôi đã không còn giống như một năm trước, việc một nữ nhân chết cũng không thể quấy nhiễu suy nghĩ của hắn.

Trước mắt chỉ có thể lấy cứng đối cứng.

"Các huynh đệ chuẩn bị, chờ bọn hắn rơi xuống nước liền bắn tên, chuẩn bị trận giáp lá cà."

"Rống!"

Một đám người giận dữ hét lên, đại quân oai phong lẫm liệt.

Thật sự phải triển khai trận giáp lá cà, đám người cũng không có e sợ, tất cả mọi người đã mài đao xoèn xoẹt, nhiệt huyết sôi trào.

Lúc thuyền tiếp cận bãi bùn, Đậu Trúc Đồng đã đỏ mắt, dẫn người từ trên thuyền nhảy xuống. Tất cả mọi người đều là có tính thủy tốt, đây là chuyện mà sơn tặc ở trại Cáp Mô không thể so được.

Mưa tên lao thẳng vào mặt, những người này xông vào mưa tên, nhìn thấy khoảng cách bọn họ bò lên bờ càng ngày càng gần, trước mặt có lẽ sẽ là một trận huyết chiến.

Tinh thần chiến đấu hừng hực trong lòng mọi người, đều là huynh đệ đi ra từ núi thây biển máu, cũng đã sớm đặt sống chết sang một bên.

Mà cận chiến cũng không phải là điều Trình Đại Lôi muốn, dù có chiến thắng đi chăng nữa thì hắn cũng phải đối mặt với thương vong, mà hắn lại không thích nhìn thấy thương vong của phe mình.

Lúc này, biến cố phát sinh. Hải tặc tấn công dưới sông đột nhiên hét lên một tiếng, thân thể co quắp, thân thể nổi lên trên mặt nước.

Đậu Trúc Đồng cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, kinh ngạc nhìn chung quanh. Chỉ thấy thủ hạ lớn tiếng kêu thảm thiết, thân thể không ngừng run rẩy.

"Rắn, là rắn!"

Trình Đại Lôi ngược lại xem nhẹ một chuyện, hắn dùng Hùng hoàng đem rắn từ trên đảo đuổi đi, nhưng những con rắn này cũng không thể biến mất, chúng đã xây tổ ở ven các bờ sông.

Vốn dĩ mọi người đang yên ổn, những con rắn độc này cũng chịu đựng để sống, nhưng nơi định cư mới đột nhiên bị quấy rầy, trong tiềm thức chúng bắt đầu tấn công.

Bọn rắn này đều là kịch độc, Đậu Trúc Đồng còn chưa lên tới bờ nhưng nhân số đã thương phong hơn nữa.

Hoa Bì Hổ ở đầu thuyền nhìn một màn này, chân mày chăm chú nhăn lại, cao giọng quát: "Lui, mau lui lại."

Đậu Trúc Đồng đỏ mắt, cứ thế mà bơi tới, tránh thoát độc xà công kích, lao thẳng tới thân thể Lữ Xuân Hoa.

"Hoa nương, Hoa nương!"

Lữ Xuân Hoa khí tức đã yếu ớt, lúc nhìn thấy Đậu Trúc Đồng, trên mặt còn mang theo ý cười.

"Lão Đậu, áo choàng kia của huynh…ta còn chưa làm xong.”

Nói xong, nàng nhắm hai mắt lại, hơi thở cũng cắt đứt.

Đậu Trúc Đồng ngẩng đầu lên, nước mắt rơi như mưa, trong miệng phát ra tiếng gầm giận dữ.

"Họ Trình, ngươi trả mạng Hoa nương lại cho ta!”

Hoa Bì Hổ nhíu mày: "Hừ, hắn cùng này cô nương kia cảm tình rất sâu, đi, đem hắn kéo về.”

Đậu Trúc Đồng cầm đao đứng lên, muốn tìm Trình Đại Lôi liều mạng, Trình Đại Lôi nắm chặt kiếm, trong lòng thầm nói: Huynh đệ, hôm nay ta sẽ để đôi uyên ương khổ mệnh các ngươi gặp nhau dưới hoàng tuyền.”

"Đại ca, đại ca..."

Có thủ hạ ngăn Đậu Trúc Đồng lại, phát giác hắn giờ phút này, thân thể cứng như đá, hắn ra sức chinh chiến, quá trình bên trong ôm lấy thi thể Lữ Xuân Hoa không buông tay. Mọi người ra sức kéo lấy hắn cùng thi thể Lữ Xuân Hoa trên một chiếc bè nhỏ, cấp tốc rút lui lên thuyền.

Sau khi Đậu Trúc Đồng rút lui, bên bờ nổi lơ lửng mấy chục bộ thi thể, trại Cáp Mô bên này lại không có chút tổn thất nào.

Chỉ là tâm trạng của Trình Đại Lôi thật sự không tốt hơn được, hôm nay có độc xà cản đường, mọi người mới may mắn chiến thắng. Nhưng nếu không có những độc xà này, tình huống hôm nay đối với phe mình sẽ vô cùng nguy hiểm.

Hôm nay tuy tránh thoát, nhưng lần sau sẽ như thế nào, muốn đối phó với độc xà ở khu nước cạn kỳ thực cũng có rất nhiều biện pháp. Đậu Trúc Đồng tuy hôm nay lui binh, nhưng lấy hận ý của hắn đối với mình, sợ là chẳng mấy chốc sẽ ngóc đầu trở lại.

Nhất định phải đem sơn trại nâng cấp lên cấp hai càng sớm càng tốt, nếu không tình huống vô cùng không ổn. Trình Đại Lôi gần đây một mực gấp rút làm chuyện này, thế nhưng sơn trại chỉ có gần trăm người, mặc dù có kỹ năng xây dựng tinh thông, nhưng cũng không thể đẩy đến tốc độ mong muốn.

Vì vậy, chỉ có thể đi xung quanh thôn trấn để cướp người.

Đậu Trúc Đồng về tới sơn trại, mây đen mù mịt, tâm tình mọi người cũng không quá tốt.

"Nam nhân kia đang làm gì, còn ôm người chết khóc tang??" Hoa Bì Hổ.

"Đại ca sau khi trở về liền ở trong phòng không ra, đưa đồ ăn vào, hắn cũng không nhúc nhích." Thủ hạ thấp thỏm nói.

Từ sau sự tình lần trước, Đậu Trúc Đồng đóng cửa không ra ngoài, chỉ mang theo thi thể của Lữ Xuân Hoa, trà gạo đưa vào cũng không thèm tiếp

Hoa Bì Hổ đẩy cửa ra, tia sáng ngoài phòng xuyên thấu vào, một cỗ mùi vị dơ bẩn tràn ngập trong phòng. Đậu Trúc Đồng toàn thân áo đen ngồi dưới đất, trên giường bày biện thi thể Lữ Xuân Hoa, yên tĩnh thanh thản, giống như ngủ.

Hoa Bì Hổ thở dài, nói: "Tên ngốc, ta biết trong lòng ngươi hận ta, cho là ta ỷ thế hiếp người, nhưng ngươi vụng trộm nuôi tiểu thiếp ở bên ngoài cũng không nói với ta. Dù sao chúng ta là vợ chồng son, chém không đứt tình cảm, ngươi có lời gì lại không thể nói với ta. Nếu như ngươi chịu nói với ta một tiếng, làm sao có thể để cho nàng ở bên ngoài chịu khổ. Nhưng ngươi không chịu nói, ta cũng cược một hơi, ai, cũng là trách ta, bằng không thì cũng sẽ không hại nàng có kết quả như vậy."

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right