Chương 385: Thuê Người Làm

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 555 lượt đọc

Chương 385: Thuê Người Làm

Mấy ngày không thấy, ba hồn bảy vía của Đậu Trúc Đồng giống như đã mất hơn phân nữa, Lữ Xuân Hoa chết, hắn cũng không khác gì người sống nhưng linh hồn đã chết.

"Nhưng nàng rơi vào trong tay sơn tặc, nhất định sẽ bị chà đạp, ta giết nàng cũng là vì bảo toàn thanh danh cho nàng. Ngươi hận ta, trách ta, ta đều không trách ngươi, nhưng hại nàng chết chính là đám sơn tặc kia, ngươi nếu là nam nhân, liền đứng lên báo thù cho nàng, chặt đầu Trình Đại Lôi đem đi lễ tế, về sau cho nàng danh phận, nhập vào tổ tiên, dù nàng chết nhưng vẫn có danh phận đoàng hoàng.”

"Ta sẽ đích thân giết Trình Đại Lôi." Đậu Trúc Đồng rốt cục mở miệng, thanh âm khàn khàn.

"Lúc này mới không hổ là nam nhân của ta." Hoa Bì Hổ nói: "Ta đã mời trại chủ các nơi đến nghị sự, thế lực mười tám nhà cùng một chỗ liên thủ, trong vòng một đêm liền có thể huyết tẩy bọn họ. Đây mới chính là việc ngươi cần làm bây giờ.”

"Bọn họ... Đều sẽ tới?"

"Đương nhiên, người của Vân Trung Long, Kỳ Hồn Pha, Chu Ngũ Thương, những người này đều sẽ tới, biểu ca ta cũng sẽ phái người tới giúp chúng ta. Hiện tại bọn hắn lập tức muốn tới, ngươi không lẽ giữ cái bộ dạng này đi gặp bọn họ sao?”

Đậu Trúc Đồng khẽ cắn môi, từ dưới đất đứng lên, khớp xương phát ra tiếng vang két két.

"Người đâu, chuẩn bị nước nóng cho ta."

Đậu Trúc Đồng một lần nữa tỉnh lại, để cho thủ hạ nấu nước tắm rửa, thay quần áo.

"Người đâu, người đâu..." Hoa Bì Hổ kêu lên: "Đem thi thể của tiện nhân kia ra ngoài đốt, đồ vật trong phòng cũng đốt sạch sẽ."

Đậu Trúc Đồng rửa mặt, khôi phục lại mấy phần sức sống, hắn trở lại phòng, nhìn thấy căn phòng rỗng tuếch, không chỉ không thấy thi thể Lữ Xuân Hoa, mà đệm chăn chén dĩa những vật này cũng đều bị dọn đi.

"Người, người đâu..." Đậu Trúc Đồng lắp bắp.

"Đại ca, là đại tẩu kêu chúng ta thu dọn…đại ca…”

Đậu Trúc Đồng cảm giác được một ngụm máu tươi đang dâng trào, thân thể lảo đảo, hai mắt tối sầm gục xuống.

.............

Hoàng hôn, Thanh Diệp trấn.

Một đội hung thần ác sát cưỡi ngựa chạy tới, phá vỡ sự yên tĩnh của tiểu trấn vào buổi tối.

"Chư vị, già trẻ đều nghe kỹ, chúng ta là người của Cáp Mô đại vương ở đảo Cáp Mô." Cao Phi Báo lập tức kêu to: "Hiện tại Cáp Mô Đại Vương muốn nam nhân mạnh khỏe ở trấn các ngươi đi tới đảo để làm việc, nghe lời thì ăn ngon uống sướng còn có ngân lượng, nếu dám phản kháng, đừng trách đao của nhị gia không nhận ra các ngươi!"

Tiểu trấn trong lúc nhất thời gà bay chó chạy, tiểu hài tử gọi, đại nhân khóc, loạn tung tùng phèo.

"Các vị hảo hán, xin ngài thương xót, chúng ta trên dưới đều có người già, trẻ nhỏ." Một lão nhân tóc bạc trắng đi đến nói.

"Cáp Mô Đại Vương sẽ không để cho các ngươi làm không công, ai đi đều có ngân lượng cầm về.”

Ông lão cảm thấy chua xót trong lòng, không thể nói được, nếu bị sơn tặc bắt đi thì không còn cách nào sống sót, kết cục duy nhất chính là đi vào con đường chết.

"Đại vương gia gia, van cầu ngài đại ân đại đức, tha cho chúng ta đi."

"Ta không phải đang thương lượng với các ngươi, ta là cướp người, có hiểu hay không?" Cao Phi Báo nổi trận lôi đình: "Các huynh đệ, bắt đầu cướp người!"

Một đội người đi vào các nhà lớn nhỏ trong trấn, đem nam nhân vớt ra ngoài.

"Cẩu tặc, lão tử liều mạng với các ngươi." 1 đại hán hét lớn.

"Cha đám nhỏ, ngươi không được liều mạng, cha đám nhỏ..." Một vị phu nhân gắt gao ngăn lại hắn.

Cao Phi Báo dễ như trở bàn tay đem hắn đập ngã, trong miệng phất phất tay nói: "Mang theo, mang theo."

Tới lui như gió, sau cùng từ trong trấn vơ vét ra một hai trăm người, tụ tại trước trung tâm tiểu trấn.

"Cáp Mô Đại Vương chỉ muốn các ngươi đi làm việc, các ngươi nếu dám không đàng hoàng, thì hãy nghĩ đến mạng của vợ con già trẻ các ngươi." Cao Phi Báo ngồi trên lưng ngựa hô to.

Một đám hán tử nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn liều mạng với đám sơn tặc, nhưng nghĩ đến bên trên có mẹ già, dưới có vợ con, trong lòng cũng sợ hãi đám sơn tặc này, cho nên bọn họ chỉ có thể đem lửa giận trong lòng đè xuống.

"Mang theo."

Cao Phi Báo phất phất tay, mang theo hai trăm nam nhân. Sau khi bọn họ vừa rời đi, quanh Thanh Diệp trấn đều là tiếng khóc lớn.

"Trưởng trấn, bọn họ còn có thể sống trở về à?"

"Sẽ trở lại, chỉ là sơn tặc bắt bọn họ đi làm việc..."

"Ha ha, trả lại cái gì, chẳng lẽ quên Cầm Xuyên quan bắt người đi, sau cùng 1 cục xương cũng không còn, sống không thấy người chết không thấy xác."

"Lão Trương, con của ngươi hôm nay ở bên ngoài, không có bị bắt đi, cho nên ngươi mới cao hứng như vậy phải không?”

Cao Phi Báo đem người trở lại trên đảo, lúc này trên đảo đã có hơn 2000 người. Những người này đều là do Trình Đại Lôi phái người từ các thôn trấn quanh đây cướp về, hiện tại đều được tập trung trên đảo.

"Đại đương gia, ta đã trở về, chúng ta ngày mai đi chỗ nào cướp người?" Cao Phi Báo.

"y...Có lẽ đủ rồi, ngày mai không cần đi cướp, để bọn hắn làm việc đi."

"Ta đã biết, Đại đương gia, hôm nay ta còn nghe được một tin tức, Cầm Xuyên quan Mạc Minh Mễ cũng đi đoạt người, nghe nói những người này bị cướp đến Cầm Xuyên, về sau cũng không thấy trở về nữa.”

"Chuyện này ta cũng nghe nói, đây đều là mồ hôi và xương máu của con người.”

Hai ngàn tráng hán tập hợp một chỗ, bọn họ phần lớn là nông dân, cho dù trong đó có hạng người hung hãn, nhưng khi rơi vào trong tay sơn tặc, bọn họ vẫn vô cùng lo lắng.

"Thợ mộc, ai là thợ mộc, đi lên phía trước hai bước." Từ Thần Cơ.

"Thợ xây, lợp ngói đi lên phía trước hai bước."

Những người này đoán không được suy nghĩ của sơn tặc, một là trực tiếp giết chết diệt khẩu, hay muốn kéo mọi người nhập bọn trở thành sơn tặc. Bây giờ, cũng chỉ có thể làm từng bước, nghe sơn tặc phân phó.

Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ lại nặng bề, chỉ có thể để mọi người trong đêm làm việc, đống lửa lớn ở trên đảo, chiếu lên bầu trời đêm.

"Tam ca, ngươi nói xem, đám sơn tặc bắt chúng ta tới làm cái gì?" Hai người này là nam nhân cùng thôn, một bên xây tường một bên hỏi.

"Còn không phải để cho chúng ta làm việc à?"

"Mấu chốt là sau khi chúng ta làm việc xong, còn có thể để cho chúng ta sống sót trở ra à?”

"Cái này... Chỉ sợ làm xong việc sau mới biết được."

"Như vậy chúng ta cũng đừng làm việc quá tốt, tùy tiện một chút đi.”

Hai người đều có ý tưởng giống nhau, nhưng thật kỳ lạ là bức tường họ xây rất phẳng và thẳng, cho dù trước đó họ có nghiêm túc đến mấy cũng không thể làm tốt công việc như vậy.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right