Chương 398: Tự Mình Tìm Cách
Trình Đại Lôi xoa gương mặt, trong lòng buồn bực, sớm biết vậy mình cũng không nên mạnh miệng. Nếu nói mình vừa nhìn thấy Phiền Lê Hoa liền giơ hai tay đầu hàng, nguyện ý cùng nàng xây dựng một tổ ấm xinh đẹp, cùng nhau chung sức đưa sơn trại đi vào con đường đúng đắn...Không biết cô có tin hay không.
Dù sao, Từ Thần Cơ sẽ dẫn người tới cứu mình, bất quá chỉ là chuyện sớm mấy ngày, muộn mấy ngày mà thôi. Vì vậy Trình Đại Lôi biết tính mạng của mình không có gì nguy hiểm, chỉ là chịu khổ hai ngày, trong lòng cũng không quan tâm.
Mấu chốt của vấn đề là Phiền Lê Hoa rõ ràng là do mình triệu hoán đi ra, do đó cô ấy phải là người của mình mới đúng, làm sao lại đem mình bắt lại.
Hiển nhiên, đây là phát động nhiệm vụ a, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ mới có thể thu phục được Phiền Lê Hoa...
Chỉ là, nhiệm vụ phụ lần này hiển nhiên có chút quá lớn, Trình Đại Lôi đang tựa vào cửa lồng gỗ, ngửi thấy mùi phân ngựa, trong đầu nghĩ ngợi lung tung.
Hệ thống đã cho nhiệm vụ, mấu chốt là nên làm thế nào để phá bỏ trò chơi này.
Trại Cáp Mô.
Đám người tập hợp một chỗ, trên khuôn mặt tràn ngập biểu cảm khó tin. Ánh mắt trao đổi lẫn nhau, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
"Cái này...Không phải chuyện đùa à." Từ Thần Cơ mở miệng, trong lòng nghĩ rõ ràng: "Nhất định là nói đùa, lừa gạt chúng ta nói mình bị cướp đi, chờ đến lúc đó, Đại đương gia tự mình xuất hiện, thật đúng là tính trẻ con mà.”
"Được rồi, chờ Đại đương gia xuất hiện, mọi người phối hợp một chút, đừng để hắn quá thất vọng." Lưu Bi.
Cao Phi Báo nhìn mọi người với vẻ mặt "Đừng có vớ vẩn".
"Đại đương gia thật sự bị cướp đi, các ngươi làm sao lại không tin, đối phương còn để lại thư đây này." Cao Phi Báo.
Lạc Ngọc Trại, Phiền Lê Hoa.
Vừa rồi tất cả mọi người đã nhìn qua tờ giấy, hiện tại nó còn đang nằm trên bàn.
"Sẽ không phải đi, Đại đương gia chính là sơn tặc, còn có thể bị sơn tặc cướp đi, này quá mất mặt a." Từ Thần Cơ.
"Đại đương gia cũng nói như vậy, nhưng hắn một đi liền không trở lại.”
"Nói như vậy... Lúc Đại đương gia đi ị liền bị người bắt đi." Lưu Bi không thể tưởng tượng được, một lần nữa cầm tờ giấy lên xem xét.
"Uy, hắn bị người cướp đi, các ngươi sao còn thảnh thơi ở chỗ này, mau nghĩ cách cứu hắn trở về." Lý Uyển Nhi đột nhiên chạy vào, lo lắng nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, nhất định phải cứu." Lưu Bi mở miệng: "Mấu chốt là... Lạc Ngọc Trại này ở chỗ nào?”
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xung quanh, phát hiện đám người đều lắc đầu, không ai có thể trả lời vấn đề này.
Trình Đại Lôi không phải lần đầu tiên bị người ta bắt đi, lần đầu tiên là ở núi Thanh Ngưu, lần thứ hai là ở Trường An, tính cả hôm nay là lần thứ ba. Tất cả mọi người đều có kinh nghiệm, gặp phải sự việc này ngược lại cũng không sốt sắng gì.
Chỉ là vấn đề trước mắt, bọn họ không biết Lạc Ngọc Trại ở nơi nào. Lần trước Phiền Lê Hoa lộ diện, Trình Đại Lôi đã phái người đi nghe ngóng, nhưng không thăm dò được, chủ yếu là muốn ứng đối mười tám nhà thủ lĩnh, cho nên cũng không quá quan tâm chuyện này. Bây giờ người ta chính mình xuất hiện, còn đem Trình Đại Lôi cướp đi, tuy nhiên lại không thể điều tra rõ ràng..
"Được rồi, hiện tại đã xác định, Đại đương gia thật bị cướp đi." Từ Thần Cơ nói: "Đem huynh đệ trong sơn trại rải ra, điều tra rõ Lạc Ngọc Trại ở nơi nào, sau đó nghĩ biện pháp cứu Đại đương gia."
Lý Uyển Nhi im lặng nhìn một màn này: Mất cả nữa ngày, chỉ mới có thể xác định Trình Đại Lôi thật sự bị cướp đi.
Khoảng cách Trình Đại Lôi bị bắt đến Lạc Ngọc Trại đã qua ba ngày, trong ba ngày hắn đều bị giam bên trong lồng gỗ, cùng ngựa làm bạn, cũng không bị dùng hình, chỉ là mỗi ngày ăn uống thật sự... Lạc Ngọc Trại quả nhiên không có chính sách ưu đại tù binh gì cả.
Chiếu theo đạo lý mà nói, mình bị bắt đi ba ngày, sơn trại huynh đệ cũng nên tìm đến, cho dù đưa người ta 1 ít bạc, trước tiên đem mình cứu ra mới lại nói tiếp, nhưng vì sao đến bây giờ một điểm động tĩnh cũng không thấy. Trình Đại Lôi nghĩ đến mình sau khi đi, sơn trại chính là Từ Thần Cơ phụ trách, do đó đến tận bây giờ chưa có động tĩnh, đây cũng là chuyện dễ hiểu.
Dựa vào trời, dựa vào huynh đệ, lúc nào cũng không bằng dựa vào chính mình.
Mỗi hàng rào của chiếc lồng gỗ này dày bằng bắp chân, nó không thể bị phá vỡ với sức mạnh của Trình Đại Lôi, bất quá Trình Đại Lôi cũng không phải là không có biện pháp. Hắn dùng vòng móng ngựa, từ dưới đất đào ra một rãnh, thừa dịp không ai chú ý, từng chút từng chút cạy đinh ra.
"Ha ha, còn sống đây."
Khi màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao, Phiền Lê Hoa xuất hiện trước mặt Trình Đại Lôi. Trình Đại Lôi vội vàng giấu vành móng ngựa trong tay áo, ngẩng đầu lên và nặn ra một nụ cười.
"Phiền gia cô nương, ta còn có thể cho cô ít ý kiến, thức ăn trong trại quá khó ăn, có thể tăng thêm chút đại ngộ có được hay không?”
"À, chưa giết ngươi đã là không tệ, ngươi còn ngại đồ ăn khó nuốt?"
"Không dám, không dám, nếu như ngày nào cũng có thể nhìn thấy Phiền gia cô nương, thì cho dù đồ ăn khó nuốt đến đâu, ta cũng nguyện ý.”
Phiền Lê Hoa lúc này cũng đại khái quen thuộc cái miệng ba hoa của Trình Đại Lôi, cho nên không hề nổi giận.
"Ngươi cũng thật buồn cười, bị nhốt ở chỗ này vẫn còn thờ ơ như vậy, thật sự không sợ chết à?" Nụ cười trên mặt Phiền Lê Hoa biến mất, diện mạo trở nên lạnh lùng.
"Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, nếu như khó thoát khỏi cái chết, vậy thì mời cô nương tự mình động đao." Trình Đại Lôi cười đùa tí tửng nói.
Phiền Lê Hoa cúi đầu nhìn chằm chằm Trình Đại Lôi, nhìn thấy quần áo của hắn tuy chật vật, một khuôn mặt xấu xí, nhưng đôi mắt lại nghiêm nghị.
Ba!
Roi ngựa từ trong lồng gỗ, quất vào trên mặt Trình Đại Lôi, để lại một vết thương.
"Hừ, ngươi quả nhiên là bao cỏ vô dụng, lâu như vậy cũng không thấy thủ hạ của ngươi tới cứu, sợ bọn họ cũng muốn ngươi chết."
Có Từ Thần Cơ chủ sự, bọn họ coi như sang năm mới đến, Trình Đại Lôi cũng không thấy có gì quá bất ngờ.
Phiền Lê Hoa vung ra một roi, tức giận rời đi, Trình Đại Lôi ôm lấy vết thương, khoan thai xuất thần.
"Thật đúng là cay a..."
Trình Đại Lôi rút móng ngựa ra, tiếp tục nạy đinh.