Chương 399: Đề Thâ

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 262 lượt đọc

Chương 399: Đề Thâ

Sau khi bị nhốt ở đây vài ngày, thậm chí sau khi nghe những cuộc trò chuyện của những người xung quanh, Trình Đại Lôi cũng biết đại khái tình huống ở Lạc Ngọc Trại.

Lạc Ngọc Trại ở ngay khu vực giao giới giữa Đế Quốc cùng Nhung Tộc, bên ngoài chính là thảo nguyên mênh mông, toàn bộ Lạc Ngọc Trại lấy buôn bán ngựa mà sống, trong sơn cốc cũng có khai khẩn ruộng đất. Ban đầu trại chủ tên là Phiền Duệ, sau khi chết, Phiền Lê Hoa là nữ nhi duy nhất của hắn ở sơn trại. Bây giờ Lạc Ngọc Trại dĩ nhiên do Phiền Lê Hoa cùng mấy thúc bá chủ sự.

Trình Đại Lôi một bên nạy đinh một bên ngóng nhìn các huynh đệ tới cứu mình. Hắn chìm vào giấc ngủ sâu vào lúc bình minh, đến khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, hắn nhìn thấy một nhóm người đi vào trong thung lũng.

Tóc tai bù xù, ăn mặc da bào, cưỡi ngựa cao to, bên hông đeo lấy loan đao.

Đây là Nhung Tộc...

Trình Đại Lôi lên tinh thần, chẳng lẽ Lạc Ngọc Trại còn cùng Nhung Tộc có cấu kết. Bên ngoài Cầm Xuyên quan chính là khu vực của Nhung Tộc, về phần thuộc về bộ lạc nào của Nhung Tộc, Trình Đại Lôi còn chưa có điều tra qua.

Nhung Tộc bị dẫn vào tụ nghĩa sảnh, người cầm đầu tên là Xích lôi.

"Phiền trại chủ, chúng ta lần này tới..."

Phiền Lê Hoa cười nói: "Nếu như ý đồ mà các ngươi tìm đến giống như lần trước, vậy thì không cần phải nói, Lạc Ngọc Trại sẽ không cùng Tây Mặt bộ hợp tác."

"Phiền trại chủ hiểu lầm rồi, chúng ta lần này tới, là cố ý đề thân với Phiền trại chủ.”

"Đề thân?" Hai chữ này khiến Phiền Lê Hoa hơi giật mình.

"Thủ lĩnh của chúng ta coi trọng Phiền trại chủ, nguyện ý dùng 500 con trâu làm sính lễ, chỉ cần Phiền trại chủ đáp ứng, về sau hai nhà chúng ta chính là một nhà."

Phiền Lê Hoa sững sờ một hồi thật lâu, mở miệng phun ra một chữ: "Lăn."

"y..." Xích lôi sững sờ: "Chúng ta đều nguyện ý xuất ra 500 trâu, ngài còn không hài lòng à, nếu không lại thêm hai mươi con ngựa?"

"Mau lăn!"

Trình Đại Lôi không biết bọn họ ở bên trong nói chuyện gì, một mực nhìn về bên đó. Thấy đám người này mới vừa đi vào không bao lâu, liền bị đuổi ra ngoài.

"Họ Phiền, cho ngươi thể diện ngươi lại không cần, ngươi thật sự nghĩ giá trị của mình bằng 500 con trâu à."

"Trừ Nhung Tộc, ta xem nam nhân nào dám muốn ngươi."

Nghe xong lời này, Trình Đại Lôi thoáng chốc giữ vững tinh thần, mở to hai mắt nhìn, tâm lý còn không biết rõ xảy ra chuyện gì.

Xích lôi cầm đầu Tây Mặt bộ, một mặt xám xịt bị đuổi ra khỏi Lạc Ngọc Trại, Trình Đại Lôi nhìn xa xa một màn này, chỉ thấy Phiền Lê Hoa cũng đi ra tụ nghĩa sảnh, khí sắc không quá tốt.

"Trại chủ, nếu ngài không đáp ứng, cần gì phải nói nặng như vậy, lỡ Tây Mặt bộ nóng giận mà giết tới, chúng ta nên làm sao cho phải!" m Vạn Lương.

"Đánh tới thì đánh tới, Lạc Ngọc Trại dễ thủ khó công, chưa bao giờ bị phá." Phiền Lê Hoa biểu lộ mười phần khinh thường.

"Hồ đồ, hồ đồ."

Một ông lão đi tới, ánh mắt Phiền Lê Hoa nhìn qua, chỉ thấy một lão nhân mặc y phục đen, chống quải trượng.

"m nhị thúc." Phiền Lê Hoa vội vàng nghênh đón, lão nhân này tên là m Trọng, là phụ thân của Vạn Lương, năm xưa còn cùng phụ thân Phiền Lê Hoa một chỗ tranh giành quyền lực.

m Trọng nắm quải trượng trong tay gõ mạnh: "Tây Mặt bộ binh hùng tướng mạnh, bọn họ đã để ý ngươi, ngươi gả đi có gì không tốt. Trừ Nhung Tộc, Đế Quốc còn có ai muốn ngươi sao?”

...

m thanh kêu loạn, kỳ thựcTrình Đại Lôi cũng nghe không quá rõ ràng. Giờ chẳng qua chỉ là nghe người chung quanh nhàn rỗi nói chuyện phiếm, Trình Đại Lôi cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Bên ngoài Cầm Xuyên quan chính là thảo nguyên của Tây Mặt bộ. Mà vị trí địa lý của Lạc Ngọc Trại cũng rất quan trọng, nếu hai nhà có thể hợp nhất, cũng xem như cường cường liên thủ, dù sao, Phiền Lê Hoa hiện tại cũng là nữ nhân lớn tuổi chưa lập gia đình.

Nhưng nhìn ý tứ Phiền Lê Hoa, chính là không quá để ý Tây Mặt bộ. Đúng vậy, dù sao thì cô cũng là người của mình, nếu như bị người ta đoạt mất thì không phải mình uổng công à.

Bất quá, chính mình vẫn nên nghĩ biện pháp thoát thân sớm một chút, cứ bị giam ở chỗ này, không biết tình hình sẽ diễn biến ra sao.

Ban đêm, Trình Đại Lôi lại nạy đinh, thình lình Phiền Lê Hoa một lần xuất hiện bên ngoài lồng gỗ. Khiến Trình Đại Lôi giật mình, móng ngựa trong tay xém chút nữa bị phát hiện.

"Đêm dài đằng đẵng, ta nghĩ chỉ có mình ngủ không được, hóa ra Phiền gia cô nương cũng ngủ không được..."

Trình Đại Lôi dùng cười đùa tí tửng để che giấu kinh hoảng trong lòng, hắn ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện ánh mắt nhìn mình của Phiền Lê Hoa hôm nay có chút không đúng. Bộ dạng trở nên suy yếu hơn, hoàn toàn khác với vẻ mặt đã từng kiêu ngạo trước đó.

Nhìn roi da trong tay cô, Trình Đại Lôi bỗng nhiên khẽ run rẩy, vô ý thức lui về sau.

"Ha ha, cẩu tặc, bộ dáng của ta bây giờ rất đáng để ngươi chế nhạo.”

"Dáng vẻ cô nương hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành, dĩ nhiên là sự thật." Trình Đại Lôi chỉ lên bầu trời.

"Này, cẩu tặc, ngươi lại chê cười ta!"

Phiền Lê Hoa đem roi da quất tới.

"Ha ha, lại tới." Trình Đại Lôi một tay bắt lấy roi da: "Ta lần trước không phòng bị, cho nên mới để cô đánh trúng.

Phiền Lê Hoa muốn đem cây roi rút ra, nhưng lại giãy không được, Trình Đại Lôi cười khanh khách nhìn cô: "Cô nương xinh đẹp, giận không được a?"

"Cẩu tặc!"

Phiền Lê Hoa xì một ngụm, đột nhiên buông tay, trong miệng thở dài.

Như thế thở dài thở ngắn, ngược lại khiến Trình Đại Lôi kinh ngạc, chẳng hay tiểu cô nương này có tâm sự gì.

"Ta biết mình rất xấu xí, ngươi cũng không cần chế giễu ta."

"Chế giễu?" Trình Đại Lôi sững sờ: "Ách, cô có phải hay không hiểu lầm tướng mạo của mình?”

"Thế nào, chẳng lẽ ta không xấu à?"

"..."

Trình Đại Lôi đánh giá Phiền Lê Hoa, một cô nương xinh đẹp, eo nhỏ chân dài, âm thanh làm nũng, dáng người giống như siêu mẫu, chữ xấu này tột cùng là từ đâu ra.

Những mỹ nhân được Đế Quốc ngưỡng mộ ngày nay vẫn rất mảnh mai, khuôn mặt trái xoan, eo thon, dáng người như cành liễu, chẳng kém gì Liễu Chỉ, Tô Anh. Hơn nữa, chiều cao trung bình nhìn chung cũng không cao, Phiền Lê Hoa đứng ở đó, so với nam nhân còn cao hơn một chút, cũng không tránh khỏi khiến người ta không có cảm giác

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right