Chương 410: Tù Binh

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 482 lượt đọc

Chương 410: Tù Binh

Rốt cục, trại Cáp Mô thu được nhóm tù binh đầu tiên, vấn đề tiếp theo, chính là xử lý nhóm người này như thế nào.

Trình Đại Lôi để Từ Thần Cơ kiểm kê nhân số, đem bọn hắn gom lại ở võ trường của trại Cáp Mô.

Số lượng rất nhanh được thống kê, có khoản hơn năm trăm người bị trôi dạt lên đảo, giờ những người này giống như những quả cà tím bị sương giá đánh tan, không biết kết cục gì đang chờ đợi mình phía trước.

"Đại đương gia, bắt được một con cá lớn." Từ Thần Cơ hưng phấn tới.

“Cá gì lớn?”

"Là Nghiêm Địch, quân sư của Mạc Minh Mễ.”

Hai mắt Trình Đại Lôi tỏa sáng, phất phất tay nói: "Nhanh, nhanh, đem hắn dẫn tới."

Nghiêm Địch bị áp trói dẫn lên, thật sự hắn rất không may, lúc đó cùng Mạc Minh Mễ đứng trên một con thuyền, ngay lúc gió táp song xô, một chút mất tập trung, liền từ boong tàu rơi xuống nước, khi ấy binh hoảng mã loạn, người nào cũng không có chú ý tới hắn, vì vậy hắn cũng liền theo sóng gió thổi dạt lên bờ.

Nhưng tuy rơi vào tay trại Cáp Mô, thần sắc của Nghiêm Địch vẫn rất kiêu căng, thấy Trình Đại Lôi cũng không quỳ.

Trên thực tế, Nghiêm Địch rất dễ bị phát hiện bởi toàn thân đều lộ ra khí chất anh hùng xuất chúng.

"Này, còn không quỳ xuống!" Cao Phi Báo quát.

Nghiêm Địch ha ha cười lạnh: "Muốn giết cứ giết, cần gì nói nhảm, nếu Nghiêm mỗ cau mày một cái, liền không phải nam nhi bảy thước."

"Được rồi, được rồi, hai quân đối chọi thắng bại đều do trời, cần gì làm nhục hắn." Trình Đại Lôi phất phất tay: "Cởi trói cho Nghiêm quân sư.”

Nghiêm Địch được nởi lỏng dây thừng, xoa xoa cổ tay ê ẩm, ánh mắt nhìn chung quanh.

Hắn không hề chú ý Trình Đại Lôi, mà ánh mắt lại tập trung trên thân Từ Thần Cơ. Chỉ thấy thần sắc của ông ta uể oải, giữ lại ba phết râu, nhìn qua rất bình thường.

Ai, đây mới là chân nhân bất lộ tướng, thua trong tay một người như vậy, ngược lại cũng không oan.

"Nghiêm quân sư, có muốn trở về hay không?" Trình Đại Lôi hỏi.

"Đơn giản chết một lần mà thôi, cần gì dùng loại lời này lừa gạt ta, các ngươi sẽ thả ta trở về sao, các ngươi dám thả ta trở về!" Nghiêm Địch quyết định thua người nhưng không thua chí, ở trước mặt Trình Đại Lôi tuyệt đối không thể đánh rơi uy phong.

"Ta để ngươi trở về, là muốn ngươi đưa thư cho Mạc tướng quân, truyền lời của ta tới hắn.”

"Ngươi thực sự thả ta đi?" Trên đời có người không sợ chết, nhưng cũng không có người không muốn sống, bởi vậy nếu nghe được những lời này chắc chắn sẽ bị kích động.

"Đương nhiên rồi, ta giết ngươi làm cái gì. Tuy nhiên, muốn đi cũng không phải đi bây giờ, ngươi vẫn phải đem tình huống ở Cầm Xuyên nói rành mạch, một năm một mười nói với ta rõ ràng." Trình Đại Lôi.

"Mơ tưởng, Nghiêm Địch ta tuyệt sẽ không phản bội Mạc tướng quân."

"Đương nhiên rồi, liên quan tới điểm ấy ta cũng nghĩ đến." Trình Đại Lôi vung tay lên: "Thả Lưu Bi."

Tinh thần Nghiêm Địch đang bừng bừng khí khái, đột nhiên phát hiện một người đi đến trước mặt mình, vừa nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, Nghiêm Địch chợt cảm giác, nội tâm có một thứ gì đó đang bị tàn phá.

Sống sung sướng bao nhiêu thì chết cũng vất vả bấy nhiêu, các vương tử, tướng sĩ cũng chỉ là những ngôi mộ cằn cỗi, xương tàn, lao vào danh lợi cũng có ích lợi gì.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Nghiêm Địch giống như cà tím bị sương giá đánh tan, khí lực bị rút đi hơn phân nữa.

"Lưu Bi, ta giao hắn cho ngươi, lúc nào moi được tim gan trong bụng hắn thì đến gặp ta.”

Nghiêm Địch bị người của Lưu Bi dẫn xuống, trong những ngày kế tiếp, hắn sẽ nhận sự chăm sóc tinh thần tỉ mỉ của Lưu Bi.

Sau đó, Trình Đại Lôi bắt đầu xử lý tù binh trong sơn trại.

Đối với những người này, cứ giết hết để đỡ phiền phức. Nhưng cái gọi là giết chóc không rõ, chưa kể, nếu thật sự giết bọn họ, chỉ khiến bản thân mang tiếng tàn bạo mà thôi.

Danh tiếng là thứ tốt, có đôi khi cũng phải quản lý nó thật kỹ.

Trình Đại Lôi mang theo bọn người Từ Thần Cơ đi ra tụ nghĩa sảnh, đến võ trường.

Chỉ thấy người đứng đấy đều ngã trái ngã phải, vẻ mặt ngây ngô, trong con ngươi lóe ra tâm thần bất định cùng vẻ hoảng sợ tột độ, lúc thấy Trình Đại Lôi, sự sợ hãi càng tăng lên.

"Chư vị huynh đệ, chư vị huynh đệ..." Trình Đại Lôi cười khoát khoát tay: "Đều ngồi, đều ngồi, mọi người không cần câu nệ."

"Ngồi!"

Một hán tử trông coi bên cạnh bọn họ rống to, đám người bị dọa đến kinh hồn bạt vía, đành phải ở trên mặt đất ngồi xuống, ánh mắt đều nhìn Trình Đại Lôi.

"Chư vị huynh đệ cũng đừng sợ, hai quân đối chọi, thắng cũng tốt, bại cũng tốt, không có quan hệ gì với các ngươi. Tham gia quân ngũ chiến tranh, đơn giản tất cả đều là kiếm miếng cơm mà thôi. Ta cùng chư vị ngày xưa không oán, ngày nay không thù, sẽ không giết chư vị." Trình Đại Lôi vẻ mặt ôn hòa nói: "Ta biết các vị đều là Hương Thân Phụ Lão ở gần đây, các ngươi có thể hỏi thăm một chút, từ khi huynh đệ chúng ta đến đây, không hề khi dễ một nhà già yếu, đoạt của của người nghèo, lại càng không chọc phá người nào. Thế nhưng, Mạc Minh Mễ lại muốn phái đại quân đến đánh chúng ta. Để các huynh đệ chịu khổ chịu tội, tất cả đều là cha sinh mẹ đẻ, chết một người cũng là sinh mạng.”

"Hôm nay các huynh đệ rơi đến chỗ này, chúng ta muốn giữ lại nhập bọn, ở đây có rượu ngon thịt bổ, nhất định không khi dễ người nào, nhưng cũng không để người nào khi dễ chúng ta. Còn nếu muốn đi cũng không có vấn đề gì, trại Cáp Mô sẽ cho lộ phí, đưa các ngươi về nhà."

"Ngài thật chịu thả chúng ta đi?" Có người nhịn không được hỏi.

Trình Đại Lôi cười không nói, vỗ vỗ tay, hai rương chứa đầy tiền được đưa lên.

Trình Đại Lôi chính mình rút lui, chuyện nơi đây giao cho Từ Thần Cơ xử lý, muốn giữ lại thì đăng ký danh sách, muốn đi thì phát cho lộ phí.

"Trình Đại Lôi, cách này của ngươi không được.”

Trình Đại Lôi đang nghỉ ngơi ở tụ nghĩa sảnh, Lý Hành Tai chạy vào: "Mười người có thể giữ lại một, hai người thì cũng không tệ, nhưng đại đa số đều lấy tiền rời đi."

"Ngươi biết cái gì." Trình Đại Lôi nhấp hớp trà: "Người đi càng nhiều càng tốt, tốt nhất cứ đi hết đi.”

"Nhưng ngươi không chỉ dùng tiền, ngược lại cũng không nhận lại cái gì.”

"Ta chỉ cần danh tiếng." Trình Đại Lôi chậm rãi uống trà.

Cho dù không thể giữ lại một người, thì cuộc mua bán này của Trình Đại Lôi cũng không lỗ. Người đi ra càng nhiều, chuyện này liền được đồn thổi đi càng xa, tất cả mọi người sẽ biết, tù binh bị trại Cáp Mô bắt, không chỉ không bị giết, ngược lại còn cho lộ phí trở về. Như vậy, lần sau nếu có người đến đánh trại Cáp Mô, những người này liệu còn liều mạng à, đầu hàng liền sống, thì ai còn muốn liều mạng đây, tham gia quân ngũ bất quá cũng chỉ vì kiếm miếng cơm ăn mà thôi.

Lý Hành Tai suy nghĩ lời nói của Trình Đại Lôi, trên mặt như nghĩ tới cái gì.

Sau cùng, 500 tù binh, ở lại chỉ có một hai trăm người, Trình Đại Lôi đem bọn hắn chia ra, bổ sung vào bốn tiểu đội. Còn Tần Man, bởi vì là đang ở Lạc Ngọc Trại, tạm thời không thể mở rộng nhân số.

Đối với tinh thần của bọn họ, cũng không thể buông lỏng, theo thời gian chầm chậm huấn luyện, cũng không khó để có được lòng trung thành của những người này

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right