Chương 411: Hiệp Ước Hòa Bình

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,825 lượt đọc

Chương 411: Hiệp Ước Hòa Bình

Khi Trình Đại Lôi đến gặp Nghiêm Địch, liền thấy toàn thân hắn như biến thành người khác, khí phách anh hùng không còn, tóc tại tiều tụy, cả người tựa hồ già đi mấy tuổi.

Chậc chậc... Cũng không biết hắn bị Lưu Bi tra tấn như thế nào, hẳn trong tương lai sẽ để lại bóng ma tâm lý. Xem ra, sau này mình cùng Lưu Bi vẫn nên bớt tiếp xúc.

"Sự tình đều hỏi rõ." Trình Đại Lôi ngồi trong tụ nghĩa sảnh, ngón tay gõ mặt bàn.

"Tất cả đều ở đây."

Lưu Bi lấy ra phần ghi chép thẩm vấn, một chồng thật dày, tất cả đều là tình huống ở Cầm Xuyên Quan.

Trình Đại Lôi gật gật đầu: "Có thể hỏi mấy tù binh khác, xem hắn nói thật hay giả.”

"Ta đã hỏi, một chữ không kém, người này rất thành thật." Lưu Bi.

Ách, đáy lòng của Trình Đại Lôi nhịn không được khen một tiếng, Lưu Bi làm việc vẫn rất đáng tin, tiết kiệm cho mình bao nhiêu công sức.

"Vậy bây giờ có thể thả Nghiêm quân sư đi." Trình Đại Lôi đưa cho Nghiêm Địch một phong thư: "Trở về giao cho Mạc tướng quân."

Nghiêm Địch cầm lấy, thấy Trình Đại Lôi không có ý định ngăn cản, liền mở thư ra xem, chỉ liếc mắt một cái, cả người hắn liền sửng sốt.

“Hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau.”

Bên trong phong thư, Trình Đại Lôi đưa ra rất nhiều quy tắc chi tiết, ý chính là muốn kiếm cơm ở Cầm Xuyên Quan, không có lý do ngươi ăn cơm, liền muốn nện chén của ta. Về sau hai nhà bảo trì hòa bình trạng thái, ngươi không đến đánh ta, ta sẽ không đến đánh ngươi.

Điều này là muốn giữ trạng thái ngang bằng với Mạc Minh Mễ đi.

Nghiêm Địch đem thư cất kỹ, nói: "Mạc tướng quân sẽ không đáp ứng."

"Cái gọi là đàm phán, chính là quá trình hai bên từ từ lui bước, nếu như không lui bước, ngươi muốn nện chén của ta, ta cũng có bản lĩnh đập nồi của ngươi." Trình Đại Lôi cười nói: "Ta tin tưởng, Mạc tướng quân sẽ tính toán tốt. Chí ít, chúng ta còn có Nghiêm quân sư..."

"Ta?" Nghiêm Địch ngẩn người.

Trình Đại Lôi cần phần nghi chép thẩm phấn, lắc qua lắc lại, nói: "Ngươi cảm thấy Mạc Minh Mễ khi nhìn thấy những thứ này sẽ có cảm tưởng gì, hắn ta sẽ nghĩ có phải ngươi đã bán đứng hắn.”

"Ngươi!"

Ánh mắt Nghiêm Địch trợn to, ý thức được bản thân đã lâm vào một cái bẫy, nếu như mình không nghe lời của Trình Đại Lôi, phần khẩu cung này sẽ trở thành chứng cứ phản bội của mình. Nhưng mình đối với Mạc tướng quân là trung thành tuyệt đối, à, xem ra ta cũng không trung thành như vậy, nhưng ta cũng không thể làm khác.

"Vô sỉ!" Sau cùng, trong miệng Nghiêm Địch thốt ra hai chữ.

"Được rồi, được rồi, tất cả đều là sơn tặc, vô sỉ đối với ta chính là khen ngợi." Trình Đại Lôi phất phất tay: "Phái người đưa Nghiêm quân sư rời đảo."

Đi ra từ Quỷ Môn Quan, Nghiêm Địch không biết mình nên vui hay buồn, hắn bị đưa ra đảo, sau đó kéo lấy thân thể tiều tụy trở về Cầm Xuyên quan.

"A, là Nghiêm quân sư à, Quân Sư làm sao biến thành cái dạng này?"

Binh lính giữ cửa nhìn thấy hắn, bộ dáng vô cùng kinh ngạc, thân thể hắn bây giờ đã vô cùng mệt mỏi.

"Tìm tướng quân, mau tìm tướng quân..." Nghiêm Địch yếu ớt nói.

"Vâng, vâng." Tiểu binh vội vàng đáp ứng, hoảng hốt cảm thấy một màn này giống như đã từng trải qua.

Nghiêm Địch ngồi trên giường bệnh nhìn Mạc Minh Mễ cùng Mục Trường Canh, một màn này sao mà tương tự, trước đây không lâu, Mục Trường Canh cũng ngồi trên giường bệnh, hiện tại là Mục Trường Canh đứng đấy, nhìn mình ngồi trên giường bệnh.

Trong lòng Mạc Minh Mễ cũng có chút kỳ quái, làm sao người từ trại Cáp Mô đi ra đều sẽ bệnh nặng một trận, trại Cáp Mô đến tột cùng có ma lực gì.

Nghiêm Địch kể chuyện mình bị gió thổi đến trại Cáp Mô, sau đó gặp phải những chuyện gì, dĩ nhiên hắn cũng nhẹ nhàng qua phần bức cung.

Sau cùng, hắn đem phong thư trong ngực lấy ra: "Tướng quân, đây là thư do Trình Đại Lôi kêu ta mang về, cũng bởi vì phong thư này ta mới có thể còn sống trở về gặp tướng quân."

"Trở về liền tốt, trở về liền tốt."

Mạc Minh Mễ an ủi hai câu, đem lá thư nhận lấy, vừa nhìn một nửa, hắn giận đến tím mặt, mạnh tay vỗ trên bàn.

"Hắn có tư cách gì, hắn có tư cách gì muốn ngang hàng với ta!"

Mạc Minh Mễ hiếm khi tức giận như thế, Nghiêm Địch một hồi rất lâu không dám lên tiếng, nhớ tới lần bức cung ở trại Cáp Mô, hắn ngập ngừng nói: “Tướng quân, nhưng đó chính là Trình Đại lôi.”

Chỉ vài từ, lại đâm vào chỗ hiểm của Mạc Minh Mễ. Muốn ngang hàng với hắn không phải người ngoài mà là Trình Đại Lôi. Không bàn chuyện trước đây của hắn ta, chỉ nói tới chuyện gần nhất, qua mấy đợi công kích, Trình Đại Lôi vẫn có thể gắng gượng. Thật sự không phải người tầm thường.

Nhưng vấn đề ở đây không phải là Trình Đại Lôi xứng hay không, mà là Mạc Minh Mễ có đủ tư cách cùng ngang hàng với Trình Đại Lôi.

Thấy thần sắc của Mạc Minh Mễ hơi ảm đạm, Nghiêm Địch chậm rãi nói: "Tướng quân, ta bị giam ở trại Cáp Mô mấy ngày, đối với sơn trại bọn hắn cũng có chút hiểu biết. Theo ta thấy, trại Cáp Mô nhân số tuy ít, nhưng lực chiến đấu tuyệt đối không yếu. Chúng ta muốn giết trừ Trình Đại Lôi, không phải là không thể được, nhưng chắc chắn phải trả cái giá nặng nề, hiện tại chúng ta vừa trải qua một trận thất bại, lòng người bàng hoàng, không nên tiếp tục tiến công.”

Sau khi nghe xong lời của Nghiêm Địch, Mạc Minh Mễ trầm tư thật lâu, bỗng nhiên thở dài một tiếng: "Lời nói của Quân Sư, ta làm sao không hiểu. Lúc Trình Đại Lôi mới tới, ta cũng không ra tay, đây còn không phải kiêng kỵ hắn sao. Nếu thật cùng hắn phân chia Cầm Xuyên, đối với ta cũng không phải chuyện mất mặt, dù sao đối phương cũng là Trình Đại Lôi. Nhưng Quân Sư, ngươi còn không biết, gần đây ở Cầm Xuyên quan đã phát sinh những chuyện gì đâu?"

"Lại xảy ra chuyện gì?”

"Tù binh rơi vào tay Trình Đại Lôi đã trở về rất nhiều, bọn họ đi khắp nơi nói với mọi người là Trình Đại Lôi nhân nghĩa như thế nào, không những không giết còn phát lộ phí trở về. Cho dù ta quản được miệng của bọn hắn cũng không quản được nhân tâm. Quân Sư, ngươi cảm thấy một người như vậy, chỉ đơn giản muốn sống hòa bình với ta hay sao?”

"Việc này... Tướng quân nên xử trí như thế nào?"

"Như Quân Sư nói, trước tĩnh không động, chúng ta cứ tạm thời đáp ứng hắn, nhưng nếu có cơ hội, quyết không để người này sống."

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right