Chương 412: Mở Thương Lộ
Đô, hoàn thành nhiệm vụ mười lần cướp bóc, khen thưởng một bản vẻ xây dựng sơn trại cấp ba.
Buổi trưa, Trình Đại Lôi đang nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghe được nhắc nhở của hệ thống. Trong những ngày qua, hắn vẫn thường xuyên phái người đi cướp bóc, cuối cùng đến hôm nay cũng đã có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Bên phía Cầm Xuyên quan cũng đã truyền tin tới, Mạc Minh Mễ đã đáp ứng những điều kiện mà Trình Đại Lôi đưa ra. Mà ở trong thư lại cực kỳ khách khí, nói ta cùng Trình huynh đệ không đánh nhau thì không quen biết, về sau Cầm Xuyên chính là thiên hạ của huynh đệ chúng ta, nói chung là đủ loại lời nói.
Trình Đại Lôi viết thư hồi lại cũng cực kỳ khách khí, ngoài mặt đều vui vẻ nhưng sau lưng mỗi người đều lén cất binh đao.
Mà dựa theo kế hoạch của Trình Đại Lôi, nếu mình có thể đẩy sơn trai lên cấp ba, đem cửa hàng hệ thống mở ra, thì lúc đó hắn sẽ người đầu tiên rút đao tiến đánh Mạc Minh Mễ.
Trại Cáp Mô trước kia, Trình Đại Lôi đã thăng qua cấp ba, cho nên cũng không quá đặc biệt chờ mong, mấu chốt là từ sơn trại cấp ba tiến lên cấp bốn. Cấp hai đã mở được Điểm Tướng Đài, cấp ba mở ra cửa hàng hệ thống, vậy sơn trại cấp bốn sẽ mở được cái đây??
Tất nhiên, đây là một dự án lớn, trước khi bắt đầu xây dựng sơn trại, Trình Đại Lôi vẫn còn một số việc phải hoàn thành.
Việc đầu tiên là phái người đến mở một tửu lâu ở Hạo Giáp thành để làm công việc thu thập thông tin tình báo.
Tam quân không động, tình báo đi đầu. Trình Đại Lôi đã đem phương châm này quán triệt đến cùng, chiến tranh là gì, đánh chính là kinh tế, đánh chính là tình báo, còn hành động thực tế trên chiến trường thì chỉ coi trọng thứ yếu.
Phái ra một đội nhân mã đi Hạo Giáp thành kinh doanh tửu lâu, nghe gió thổi cỏ lay trong thành, Trình Đại Lôi hạ lệnh cho bọn hắn, cứ mỗi ba ngày báo cáo một lần. Với việc bổ sung kỹ năng "Giang hồ truyền ngôn” vấn đề tình báo đã được giải quyết.
Trình Đại Lôi tự mình phụ trách vấn đề kinh tế, hiện tại trại Cáp Mô chí ít cũng gần một ngàn nhân khẩu, mỗi ngày người ăn ngựa nhai cũng không phải là một con số nhỏ. Trình Đại Lôi làm gì đi chăng nữa thì trước tiên hắn cũng phải lấp đầy dạ dày của những người này, nếu không làm họ có khả năng liệu mạng vì mình.
Hôm nay, Trình Đại Lôi mang theo Từ Thần Cơ, Trương Phì đi the con thuyền nhỏ, xuôi dòng tới Ly Sơn trại. Hôm nay hắn đổi mặc một bộ nho bào tú sĩ, trong tay cầm quạt giấy, bên hông đeo bảo kiếm, nhìn không hề giống đại vương sơn tặc giết người phóng hỏa mà lại có phong độ nhẹ nhàng của người đọc sách.
Thuyền cấp bến Hạo Giáp thành, ba người bỏ thuyền lên bờ, Trình Đại Lôi đong đưa quạt giấy, bước đi thong thả vào Hạo Giáp thành.
Phía trước con đường xuất hiện 1 tiệm dược liệu, chủ tiệm thuốc cùng một phụ nhân ngồi sau quầy, mùa thu thanh cao sảng khoái, phụ nhân dường như đang mang thai, mỗi cử động của thân thể đều lộ ra vẻ không tiện. Chủ tiệm rất cẩn thận, không dám có biểu hiện sơ suất.
Lâm chưởng quỹ đang bắt chuyện với tiểu nhị làm việc, trộm mắt thấy một màn này, trong lòng cảm khái vạn phần: Ông chủ nhà mình từ chuyện lần trước, thật giống như biến thành người khác, cả ngày cửa lớn cũng không ra nữa bước. Ở Hạo Giáp thành, danh tiếng Tây Môn Đại Quan Nhân đã không còn nữa.
"Lâm chưởng quỹ, mấy ngày nữa chúng ta có thể xúc tiến giải quyết số dược liệu này được không? Chúng ta nóng lòng muốn lấy số tiền này để tiêu qua mùa đông."
"Lão Lý à, ngươi mới làm ăn sao, muốn nhanh chóng bán thuốc đi cũng không dễ mà thuốc này của ngươi đã bị ẩm, ta đồng ý mua cũng là nể mặt ngươi rồi…”
Chính lúc này, một thư sinh mang theo hai người đi vào cửa hàng, Lâm chưởng quỹ đang chậm rãi lại vô tình liếc mắt lên, biểu hiện trên mặt đột nhiên cứng đờ, miệng cũng tức thời ngậm chặt lại.
"Lâm chưởng quỹ, trong nhà thật sự có chuyện khó nói, ngài xin thương xót.”
"Được rồi, ngươi ngày mai tới, ta đem ngân lượng dự sẵn cho ngươi." Lâm chưởng quỹ không ngừng mở miệng đáp ứng.
Người đọc sách sau khi đi vào cũng không nói chuyện, tự mình tìm chỗ ngồi, Lâm chưởng quỹ phân phó tiểu nhị vài câu, khách nhân trong cửa hàng đều lặng lẽ bị mời ra ngoài.
Rất nhanh, bên trong cửa hàng chỉ còn lại mấy người, cửa lớn đóng lại, ánh sáng mờ ảo.
Lâm chưởng quỹ cùng Tây Môn Đại Quan Nhân, mặt mày đều căng thẳng, khoanh tay đi tới trước mặt thư sinh kia.
"Trình đương gia, sao ngài lại tới đây, lần này ngài cần gì?" Tây Môn Xuân Trường
"Ý gì đây, hôm nay ta cố ý tới tìm ngươi mua ít đồ." Trình Đại Lôi thưởng thức trà thơm do Lâm chưởng quỹ đưa lên, nói thật, trà này coi như không tệ, so với trại Cáp Mô cũng chưa biết ngon hơn bao nhiêu.
"Ai da, ngài cũng đừng vậy, ngài muốn cái gì, nói thẳng liền có, ta khẳng định sai người đưa qua." Tây Môn Xuân Trường nghĩ thầm, ngươi cũng đừng làm giống như lần trước, thuyền đến giữa sông thì hỏi người ta thích ăn mềm hay ăn cứng.
"Thật sự là mua thuốc." Trình Đại Lôi đưa qua một phần tờ đơn: "Chuẩn bị dược liệu trên cho ta, tự mình giao đến tận nhà, thanh toán theo giá thị trường.”
Ai, còn muốn tiền sao, chọc phải tên sát tinh này, không chết cũng phải thắp hương cầu nguyện.
Tờ danh sách mà Trình Đại Lôi đưa ra bổng nhiên thu hồi trở lại: "Dám giở trò thì phải cân nhắc tính mạng của vợ con”.
"Ai da, ta nào dám a, ngài chính là tổ tông sống của ta.”
Trình Đại Lôi lúc này mới đem đơn thuốc đứa cho hắn, Trình Đại Lôi đúng là đến mua thuốc, sơn trại nhiều người như vậy, cũng có người đau lên đau xuống, tốt nhất vẫn phải nên chuẩn bị kỹ càng.
"Kỳ thực... Ta còn có chuyện..."
Ta đã nói rồi, sơn tặc tìm đến cửa, sao có thể là chuyện tốt.
"Ta gần đây thiếu tiền, cho nên muốn kiếm chút chuyện làm ăn.”
"Ai da, ngài còn muốn làm ăn, ngài muốn kiếm tiền sau đây?”
"Cướp…Không thể này cũng đi cướp được." Trình Đại Lôi nói: "Ngươi có hiểu biết trên thị trường, vì vậy thử nói xem bây giờ nên kinh doanh cái gì phù hợp nhất.”
Trò chuyện với Trình Đại Lôi lâu như vậy, Tây Môn Xuân Trường cũng giảm bớt sợ hãi, lời nói cũng có trật tự hơn,
"Nếu như nói một vốn bốn Lời, dĩ nhiên là lá trà, thuốc men, muối ăn, Nhung Tộc không có những thứ này, nếu đưa qua đó bán nhất định thu được lợi nhuận lớn. Chỉ bất quá, việc này không thể làm được.”
“Sao lại không làm được?”
"Triều đình không cho phép làm ăn với Nhung Tộc, nếu như bị bắt thì chính là tội chặt đầu. Đương nhiên, cũng không thiếu người bí quá hóa liều, thế nhưng quan trọng là con đường này không thông, dọc đường là mười tám nhà thủ lĩnh, tầng tầng bóc lột, cho nên bây giờ cũng không ai dám đi nữa.