Chương 414: Tiếp Tục Xây Dựng Sơn Trại
Hiện tại Trình Đại Lôi ngẩng đầu lên liền có thấy Mạc Minh Mễ, cho nên rất nhiều chuyện không thể làm quá phô trương, đương nhiên, chỉ cần sơn trại lên đến cấp ba, bản thân cũng không cần sợ hắn.
Bây giờ Vân Trung Long, Kiều Hạc, Du Cửu Lâu đã bị buộc chung thuyền với Trình Đại Lôi, trước mắt cũng chỉ có thể nghe Trình Đại Lôi.
Sau khi Trình Đại Lôi trở về sơn trại, hắn bắt đầu lên kế hoạch cho con đường kinh doanh này, hắn không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào khi làm ăn với Nhung tộc, dù sao thì hắn cũng không phải là một công dân đế quốc. Cho nên hắn chỉ suy nghĩ làm thế nào để đi qua con đường này, đây là vấn đề cần phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Nếu mở được con đường thương mại này, trại Cáp Mô sẽ có một nguồn thu nhập ổn định. Có tiền, sẽ làm được nhiều việc dễ dàng.
Trong khi lập kế hoạch cho vấn đề này, Trình Đại Lôi bắt đầu nỗ lực nâng cấp sơn trại cấp ba. Cấp 3 ban đầu được mở rộng trên cơ sở sơn trại cấp 2. Đây không còn là pháo đài đơn thuần trên đảo nữa mà toàn bộ hòn đảo phải trở thành pháo đài quân sự tiêu chuẩn. Vòng tròn phòng thủ được thiết lập từ mặt nước, với các chiến hào, hàng rào gỗ và các phương tiện phòng thủ khác.
Đây là một dự án lớn không thể hoàn thành bởi những người trong sơn trại, do đó vẫn như lần trước, họ chỉ có thể lựa chọn lao động bên ngoài.
Thanh Diệp trấn.
Chập choạng tối, Triệu Tam Tráng đóng cửa lại, chần một nắm lá đậu, khui một ấm rượu cũ từ tiệm rượu, vừa uống vừa tán gẫu với một vài người bạn.
"Bên kia đã đưa tin tới." Triệu Tam Tráng.
"Ừm, lần này chỉ cần một vài huynh đệ chúng ta, bên kia nói lúc đến phải cẩn thận, không được để lộ tin tức ra ngoài. Người nào nếu như để lộ tin tức, bên kia muốn làm cái gì, ta nghĩ mọi người cũng biết.”
“Hiểu, hiểu.” Mấy người dồn dập gật đầu.
"Thật ra bên kia cũng không tệ lắm, không đánh không mắng, mỗi ngày đều có cơm ăn, nếu không trả tiền công ta cũng làm, huống chi người ta vẫn trả tiền công đều đặn.”
"Cho nên mới không được để lộ tin tức ra ngoài, người biết càng nhiều, chúng ta cũng sẽ không có cơ hội tốt như vậy." Triệu Tam Tráng.
"Tam ca, hắc, uống rượu sao."
Ngoài cửa bỗng nhiên có một người đi tới, trong tay mang theo một đầu cá tươi: "Ta biết tam ca đang uống rượu, cố ý bắt một con cá, làm cho mấy huynh đệ ít thức ăn.”
Triệu Tam Tráng nhíu mày, người này là hàng xóm của hắn, láng giềng đôi bên mặc dù không có vạch mặt, nhưng quan hệ cũng không thể nói là tốt. Vậy mà hôm nay, người này sao lại có thiện ý đem cá qua cho mình.
"Tam ca, nếu có cái gì tốt, ngươi nhất định không được quên ta."
"Chuyện gì tốt?"
"Ha ha, tam ca, ngươi còn giấu diếm ta, ta đã nghe qua. Tiểu tử nhà ngươi không phải muốn kết hôn à, mà cháu gái nhà ta cũng vừa vặn đến tuổi để gả đi…”
Hai mắt Triệu Tam Tráng sáng lên, cái này muốn đẩy ra cũng không dễ dàng. Hắn suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Chuyện này ngươi không được nói ra ngoài."
"Tam ca." Người bên cạnh nói: "Em vợ nhà ta cũng muốn…”
"Đúng đúng, biểu đệ của ta..."
Triệu Tam Tráng ngẩn người: "Không phải đã hứa sẽ giữ bí mật à?
Đã nói không được để lộ tin tức, nhưng trên đời nào có bức tường không lọt gió. Dựa vào hàng nghìn người nông dân để giữ bí mật là điều gần như vô nghĩa, sau đó một truyền mười, mười truyền trăm, em vợ nhà này, hàng xóm nhà kia... Vốn dĩ ai cũng tránh làm việc cho sơn tặc như thể tránh hổ dữ, nhưng có kinh nghiệm từ lần trước, trả nhiều tiền, đãi ngộ còn tốt, cho nên ai cũng sẵn sàng kiếm một số tiền để phụ gia đình trong thời gian làm nông.
Một thôn 1 trấn, đều bị lão bà dụ dỗ đi tìm quản giáo địa phương để nhờ vả, chính là những người như Triệu Tam Tráng, cho dù ngày xưa có chút mâu thuẫn, cũng đến trước cửa nhà người ta hỏi cho bằng được.
Sau đó, đến ngày hôm nay, Lưu Bi nhìn thấy số người tìm đến sơn trại, hai mặt mở to, rất lâu mới lấy lại tinh thần.
Ô ép một mảnh, ước chừng hơn ba ngàn người.
Đối với tay nghề, càng nhiều người càng tốt, nhưng nhiều người hơn đồng nghĩa với việc tiêu thụ nhiều hơn. Tiền công không phải là vấn đề lớn, thậm chí mỗi người một hai xu, tiền kiếm được cũng không nhiều. Mấu chốt là khẩu phần lương thực hàng ngày, cho người ta làm việc cũng không thể để họ đói, ba ngàn lao động thật sự sẽ cần một khoản lương thực rất lớn.
Đương nhiên, người đến cũng không thể đuổi đi, Lưu Bi bắt đầu cho những người này đăng ký danh sách, phân chia công việc tùy theo khả năng của họ. Chỉ đạo ba nghìn người làm việc không phải là việc đơn giản, vì vậy Lý Hành Tai cũng đến phối hợp với hắn, Lý Hành Tai ở tron sơn trại này, xem như có văn hóa cao nhất.
Chỉ là trong ba ngàn người này, cũng không thiếu kẻ đục nước béo cò, Lưu Bi không phí lời mà trực tiếp đá ra ngoài.
"Làm gì a làm gì a, người như ngươi cũng tới tham gia náo nhiệt." Lưu Bi xách ra một tên lười biếng, gầy trơ cả xương ra ngoài: "Mãi nói chuyện quy cũ cho nên quên mất bọn ta là người xấu à.”
Đá ra mấy trăm người, tất cả đều là thật giả lẫn lộn. Những người này tập hợp một chỗ, mắt thấy bị đuổi đi, có người tức hổn hển, nhịn không được nói lớn: "Các ngươi làm việc cho sơn tặc, chúng ta đi báo quan, để cho các ngươi ai cũng không làm được.”
Đám người bị dọa sợ, những người này đơn giản là thừa dịp việc nông nhàn rỗi mới đi kiếm thêm, nhưng nếu việc đi truyền đi, cấu kết với sơn tặc chính là tội chết.
"Ai nói?" Lưu Bi đột nhiên mở to hai mắt, sát khí lộ ra: “Nói cho ta biết là ai nói?
Không một ai dám lên tiếng, đám người này đều thức thời ngậm miệng lại. Chung quanh nhàn nhạt mùi máu tươi, sát khí trong mắt mọi người, giọt máu trên lá không bị mưa rửa trôi, thỉnh thoảng còn giẫm phải những mảnh xương khi đi ngang qua... Những thứ này đều nhắc nhở bọn họ, đám người kia không phải là người tốt, tất cả đều là ác tặc giết người không chớp mắt, mà hiện tại bọn hắn lại đang ở trong lãnh thổ của bọn hắn.
"Nếu không muốn đi, vậy cũng không cần đi." Lưu Bi cười lạnh một tiếng.
Cả đám nhốn nháo quỳ xuống van xin.
"Đại vương gia gia, chúng ta chỉ là nhất thời nói bậy, van cầu các ngươi, đừng có giết chúng ta."
"Đăng ký tên của bọn họ lại, hỏi rõ ràng nhà bọn hắn ở đâu, trong nhà có người nào." Máu chơi liều của Lưu Bi so với Trình Đại Lôi chỉ có hơn chứ không kém: "Những người này cứ tạm thời giữ lại ở sơn trại, việc gì nặng nhất, cứ giao cho bọn hắn làm."