Chương 416: Con Đường Này Không Được

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,722 lượt đọc

Chương 416: Con Đường Này Không Được

Mọi người tìm một bãi đất bằng để hạ trại trên núi, vây ngựa vào vách núi, người giữ ở bên ngoài. Mọi người dùng nước lạnh làm mềm lương khô, Trình Đại Lôi đã quyết định đêm nay tự mình gác đêm, đề phòng mãnh thú trong núi, cũng phải phòng bị có người đang ngủ trong đêm không cẩn thận lại rơi xuống vách núi.

Đây không phải là một công việc tốt, Trình Đại Lôi cảm thấy rằng con đường này không thể hỗ trợ việc buôn bán trong tương lai. Để hỗ trợ dòng hàng hóa liên tục trong tương lai, một con đường kinh doanh mới phải được mở ra.

Vào ban đêm, xung quanh đống lửa, Trình Đại Lôi để Tần Man, Vân Trung Long, Kiều Hạc, Du Cửu Lâu ngồi ở bên cạnh mình, sau đó hỏi họ về một số vấn đề, tất nhiên bao gồm cả Phiền Lê Hoa cũng ngồi đó.

“Không phải là không còn cách nào khác.” Phiền Lê Hoa nói: "Chính là con đường đi qua khu vực của Tây Mặt bộ trấn giữ.”

Phiền Lê Hoa nói xong không ai lên tiếng, ánh mắt mọi người đều nhìn Trình Đại Lôi, chờ hắn nói chuyện. Trình Đại Lôi biểu lộ có chút mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng nói: "Vậy sao chúng ta không đi con đường đó?”

"Bởi vì nơi đó có Tây Mặt bộ trông coi, Tây Mặt bộ binh hùng tướng mạnh, lại vô cùng tàn nhẫn, hiếu chiến, cho nên con đường đó không thể đi." Phiền Lê Hoa rất tự nhiên đáp lại.

Trình Đại Lôi suy nghĩ, hôm nay là lần đầu tiên, đó là một quá trình không ngừng thử thỗi. Như có lần sau, có lẽ nên đi thử con đường kia.

Thật ra, trừ Tây mặt bộ còn có một con đường khác, chính là Cầm Xuyên quan do Mạc Minh Mễ trấn giữ, nhưng triều đình không cho phép làm ăn cùng Nhung Tộc, con đường này dĩ nhiên đi không thông. Trừ phi, Trình Đại Lôi có thể thay vào chỗ của Mạc Minh Mễ, Trình Đại Lôi không phải là không có quyết định này, nhưng bây giờ chưa phải là cơ hội để đối đầu với Mạc Minh Mễ.

Trừ phi hắn có thể nâng cấp sơn trại lên cấp ba.

Nhưng mở sơn trại cấp ba cần rất nhiều tiền, Trình Đại Lôi đang làm bây giờ là kiếm tiền.

Đêm đến, sương ngày càng dày, Trình Đại Lôi lại hỏi thăm tình hình xung quanh, sau đó, đám người lần lượt tản đi.

Ba người Vân Trung Long bị trói chung chỗ với Trình Đại Lôi, về phần tiền đồ sau này như thế nào, thật ra cũng không thấy rõ ràng lắm, cho nên cũng khó tránh khỏi có mấy phần mê mang.

"Ngươi nói, hắn thật sự có thể đi thông con đường này à?"

"Đường khó đi chỉ là việc nhỏ, mấu chốt là qua đỉnh núi, tiếp xúc với Nhung Tộc như thế nào. Lần trước sau khi xảy ra chuyện của Mạc lão đại, bây giờ Nhung tộc chỉ cần thấy đoàn xe của người Đế Quốc liền lao đến giết chết…”

"Ta lại cảm thấy hắn có thể làm được." Vân Trung Long chậm rãi nói: "Lúc hắn mới đến, không ai nghĩ hắn có thể đứng vững ở nơi này, thế nhưng hiện tại không chỉ đứng vững mà ngay cả Mạc lão đại cũng đồng ý cúi đầu.”

Kiều Hạc cùng Du Cửu Lâu nghe tới đó liền chậm rãi gật gật đầu.

"Nếu như chúng ta theo Mạc lão đại, tuy không đến mức chết đói, nhưng đơn giản chỉ là kéo dài hơn tàn. Còn người này quả thật có bản lĩnh, thì tiền đồ mai sau của chúng ta cũng khó có ai đoán trước được, mà ta nghe nói, ở phía Nam đã có người đứng lên phất cờ khởi nghĩa…”

Bây giờ cả ba người họ đang hoảng loạn, lời nói của Vân Trung Long có thể trấn an tinh thần của mọi người, đợi hai người ngủ say, Vân Trung Long liền lặng lẽ rời khỏi lều vải.

Trình Đại Lôi cầm búa, ngồi ở trên vách núi, Vân Trung Long lặng lẽ đi tới.

"Trình đương gia, ta đã nói chuyện xong với họ.”

"Ừm, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi, chờ chuyện này thành, ta cũng không thiếu chỗ tốt cho ngươi.”

"Vâng, vâng, từ đâu ta chỉ đi theo một mình Trình đương gia.”

Kiều Hạc và Du Cửu Lâu không hề biết, bước chân của Vân Trung Long đã sớm đứng ở bên phía Trình Đại Lôi, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Mà Trình Đại Lôi trong lòng cũng hiểu rõ, chỉ cần mình có thể đảm bảo bọn hắn no bụng, thì lòng trung thần sẽ dễ dàng lấy được.

Trình Đại Lôi hôm nay tự mình gác đêm, tối nay có thể bình an đi qua hay không, trong lòng của hắn cũng có chút bồn chồn.

Chợt nghe được sau lưng có tiếng bước chân, Trình Đại Lôi còn chưa kịp quay đầu, liền phát hiện một thân thể mềm mại đến ngồi ngay bên cạnh mình.

Trái tim Trình Đại Lôi bắt đầu bồn chồn, nữ nhi trên thảo nguyên, dám yêu dám hận, câu nói này có thể hiểu, yêu ngươi chính là mặt đối mặt muốn ngươi, còn hận người thì sẽ đến giết cả nhà ngươi.

Thế nhưng, hiện tại dưới chân Trình Đại Lôi n chính là vách đá cao vạn trượng, chỉ cần Phiền Lê Hoa hơi duỗi duỗi tay, hắn sẽ ngay lập tức ngã xuống bên dưới.

Không có lý do gì để rơi xuống vách đá hai lần mà không chết.

"Ái chà, Phiền gia cô nương còn chưa ngủ à?" Trình Đại Lôi đành phải mở miệng hắn rất lo Phiền Lê Hoa sẽ đẩy hắn ngã xuống sườn núi.

"Ngủ không được, ghé thăm ngươi một chút."

Phiền Lê Hoa thuận miệng nói một câu, Trình Đại Lôi cảm giác tay của cô đặt trên vai mình, trong tích tắc mồ hôi đều thi nhau túa ra.

Thái độ của Phiền Lê Hoa rất tự nhiên, trong tay còn cầm một bao quần áo nhỏ, nói: "Ta làm cho ngươi đôi giày, ngươi xem thử có thích hay không?"

Trình Đại Lôi nhìn đôi giày trước mặt, đường may lộn xộn, những sợi chỉ bung ra khắp nơi.

"Thích, dĩ nhiên thích, làm sao có thể không thích được." Trình Đại Lôi run rẩy: "Làm sao dám không thích."

Phiền Lê Hoa cầm đao xoay vòng vòng, đao nhung mở ra những đóa hoa lê. Quả thật, một khi tay cầm đao thì rất khó cầm kim, đôi giày này cũng không phải xấu bình thường.

Nhưng Trình Đại Lôi cầm nó trong tay, lại không nỡ bỏ đi, dù sao cũng là tấm lòng của nữ nhân, bên trong ngàn mũi khâu đều chứa đứng tình cảm chân thành. Trình Đại Lôi rất cảm động, đương nhiên, nếu Phiền Lê Hoa không bỏ tay khỏi vai mình, Trình Đại Lôi có lẽ cũng không có cảm động như thế.

"Này, ngươi không phải gét bỏ ta xấu xí đó chứ? Không sao cả, trước đó ta cũng đã gặp nhiều người như vậy, ta đều coi như không có chuyện gì?”

Nói xong, Phiền Lê Hoa đứnglên, còn vỗ vỗ bả vai Trình Đại Lôi.

Trình Đại Lôi khẽ giật mình, không biết thẩm mỹ quan của Phiền Lê Hoa lệch lạc đến mức nào.

"Ha ha, ngươi ghét bỏ ta xấu, nhưng dung mạo của ngươi cũng rất khó nhìn." Trước khi đi, Phiền Lê Hoa bổ sung một lời.

Ai, quả nhiên là thẩm mỹ quan có vấn đề, đến mức không phân biệt được đẹp và xấu.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right