Chương 417: Tập Kích Giữa Đêm
Nói xong, Phiền Lê Hoa liền trở về vùi ở trên thảm ngủ say, hai đầu chân dài chụm lại một chỗ, giống như một con nai đang say giấc nồng.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Trình Đại Lôi cũng không phải tệ. Mấu chốt là cô nương này quá hổ, Trình Đại Lôi vẫn còn đang trong trạng thái bị dọa sợ. Hơn nữa, hiện tại là giai đoạn nguy hiểm, chỉ cần sai sót một giây, đầu liền rơi xuống đất, do đó Trình Đại Lôi cũng không thời gian để đi giày vò phong hoa tuyết nguyệt.
Tô Anh bây giờ vẫn đang ở Giang Nam, bấm tay cũng đã trôi qua hai năm không thấy mặt, Trình Đại Lôi vẫn đang chờ ổn định lại, sau đó đón cô trở về.
Tô Anh và Phiền Lê Hoa đều xinh đẹp như nhau, mỗi người đều có phong tình khác biệt, một người như tuyết tháng chạp, ẩn tàng trong bông, một người như hoa lê tháng ba, ngây thơ trong sáng, nếu nói Trình Đại Lôi thích người nào…
Hắn thật sự không thích ai.
Mà hắn đến cái thế giới này, thủy chung vẫn cảm thấy bị ngăn cách, tuy thân dấn vào hồng trần, nhưng mắt chỉ ngắm nhìn loạn thế bốn phương, mãi mãi chỉ là người ngoài cuộc.
Trên trời đầy sao, sương càng ngày càng dày, Trình Đại Lôi ngồi trên vách núi, một mình cô độc.
Thỉnh thoảng quay đầu nhìn Phiền Lê Hoa một chút, khuôn mặt ngủ say của mỹ nữ đẹp đến nao lòng, đẹp một cách mỹ mãn.
Bỗng nhiên, Trình Đại Lôi nhận thấy có một bàn tay đầy lông đang chuẩn bị túm lấy Phiền Lê Hoa, giống như một con quái vật to lớn ẩn mình trong bóng tối.
"Cảnh giác!”
Trình Đại Lôi hô lớn, đập búa tới, mặc dù không có đập trúng, nhưng quái vật vẫn bị hoảng sợ mà lui về sau.
Trình Đại Lôi ngay lập tức nhào tới, Phiền Lê Hoa cũng vừa tỉnh, sau đó bị một màn này làm cho giật mình. Trình Đại Lôi đem cô bảo hộ ở sau lưng, nắm chặt búa, đối mặt với quái vật kia.
Giờ phút này, Trình Đại Lôi mới nhìn rõ bộ dáng của con quái vật.
Thân thể cao hai mét, toàn thân mọc đầy lông đen, một đôi mắt lóe ra trong bóng tối khiếp người khác khiếp sợ.
Đây là một con vượn núi khổng lồ.
Trình Đại Lôi cầm búa lao tới, vượn núi cũng cùng lúc nhào qua. Con vật này có sức mạnh vô cùng lớn, hành động lại nhanh nhẹn, quả nhiên là bá chủ trong núi. Trình Đại Lôi không hề sợ hãi, tuy sức mạnh của hắn không bằng, nhưng ở phương diện tốc độ dĩ nhiên chiếm ưu thế, liên tục xuất ra ba nhát búa, khiến trên vai vượn núi bị thương đến máu chảy dầm dề, lập tức nó dựng thẳng người hú hét ở phương xa.
Ầm ầm!
Trong núi vang lên từng đợt tiếng gào thét, đồng thanh gào thét, không rõ có bao nhiêu con vượn núi, nhưng lúc này tất cả mọi người đã bị bao vây.
"Tại sao không ai nói cho ta biết bên trong núi này còn có con khỉ?" Trình Đại Lôi tức giận đến kêu to.
"Chúng ta... Chúng ta cũng chưa từng đi qua con đường này." Vân Trung Long trong lòng run sợ.
"Cảnh giác, mau cảnh giác!”
Trình Đại Lôi vội vàng hạ lệnh phòng ngự. Trong núi, vượn được xưng là vua của muôn loài, thậm chí sức của mười người hợp lại cũng không thể giết chết một con vượn núi, huống chi hiện tại số lượng chí ít tới mấy chục con.
Đối mặt với một bầy vượn, những người trong đội thể hiện những trạng thái khác nhau. Đội do Tần Man suất lĩnh, tuy cũng sợ hãi, nhưng rất nhanh liền duy trì trận hình, mọi người dụng binh khí đem bầy ngựa và hàng hóa vây vào giữa, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
Mà người của Vân Trung Long, Kiều Hạc, Du Cửu Lâu lại bị dọa đến cháng váng, hai chân không ngừng run rẩy.
"Đại đương gia, làm sao bây giờ, ngài nhanh nói một câu a!" Vân Trung Long.
"Hoảng cái gì!”
Trình Đại Lôi chỉ tiếc mình rèn sắt không thành thép, trách không được đám người này nhiều lần bị người ta bắt nạt, gặp chuyện liền loạn, không có chút khả năng chiến đấu nào.
"Đốt đuốc lên, nhất định đừng hành động lỗ mãng, tránh khiến cho bọn chúng bị kinh động.”
Thú hoang đều sợ lửa, vượn núi cũng không ngoại lệ, mọi người vây lại một chỗ, quơ quơ bó đuốc trong tay, quả nhiên những con vượn kia không dám tới gần, chỉ là trong miệng không ngừng phát ra tiếng động quái dị.
Biện pháp có hiệu quả, Trình Đại Lôi cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng vượn núi vẫn vây quanh không chịu rút đi, do đó hắn cũng không dám buông lỏng dù chỉ một khắc.
Bành!
Đột nhiên một khối đá lớn đập xuống, nhưng rất may nó đã được trường thương của đội nâng lên chặn lại, tránh làm các huynh đệ bị thương nặng. Sau đó, một trận mưa đá ập tới, những con vượn núi xung quanh đã phát động một cuộc tấn công.
Trình Đại Lôi cũng không ngờ đám thú này lại thông minh như vậy, nhất thời tay chân hơi luống cuống. Mà những con vượn núi nhìn thấy cảnh này liền bắt đầu tìm cách tấn công.
"Chặn chúng, chặn chúng lại!”
Trình Đại Lôi hét lớn, vung búa tiến lên, may thay đội ngũ của Trình Đại Lôi đã được huấn luyện tốt, lúc này đều dùng bao tải chuyên chở hàng hoá ngăn cản đá rơi.
Trình Đại Lôi cùng Tần Man dùng vũ khí xua đuổi vượn núi, nhưng tình cảnh trước mắt không thể được giải quyết chỉ với hai người. Quan trọng nhất là lũ ngựa bị vây ở giữa đã bắt đầu hoảng loạn, một khi bọn chúng bị kinh động khẳng định rất dễ lao xuống núi, nếu vậy công sức của mọi người liền coi như bỏ.
Sưu!
Bỗng nhiên một mũi tên bay ra, thẳng tắp bắn vào mắt của một con vượn núi. au đó bắn một lần nữa, bắn một lần nữa, bắn một lần nữa ...
"Người nào thế, bắn tên giỏi như vậy?" Trình Đại Lôi hỏi.
"Là Phiền trại chủ!" Tần Man.
Trình Đại Lôi quay đầu lại, liền thấy Phiền Lê Hoa giương cung bắn tên một cách dứt khoát, một khi đầu mũi tên bay ra chính là nhắm thẳng đích đến.
Lần này đội ngũ không mang theo quá nhiều cung tiễn, chỉ có Phiền Lê Hoa chính mình dự sẵn, bầy vượn phát ra từng tiếng kêu thảm, dần dần thối lui.
Đợi bầy vượn thối lui về sau, Trình Đại Lôi mới thở phào. Hắn để các huynh đệ kiểm kê hàng hóa, xử lý vết thương, bởi vì bầy vượn mà khiến chừng mười mấy người bị thương.
Nhờ mũi tên của Phiền Lê Hoa ngay vào thời điểm quan trọng, mới không để nguy cơ lần này ủ thành đại họa. Trình Đại Lôi hồi tưởng lại, trong lòng vẫn còn run sợ.
Hắn vốn định nói vài câu khen ngợi với Phiền Lê Hoa, thế nhưng Phiền Lê Hoa cũng không thèm để ý đến hắn, điều này khiến cho hắn có chút lúng túng, không biết phải làm gì.
Sau khi thu dọn mọi thứ, trời gần sáng, đoàn tiếp tục lên đường. Cả đội thận trọng trên đường đi và không dám bất cẩn, ba ngày sau, cả đội cuối cùng đã bước ra khỏi dãy núi Cầm Xuyên và tiến vào thảo nguyên.
Đây là khu vực của Nhung tộc, với mối thâm thù giữa Nhung tộc và Đế Quốc, hễ thấy ai là sẽ dùng kiếm chém giết, mọi người phải cẩn thận ngay từ bây giờ.
Bản thân Trình Đại Lôi không cảm thấy gì về điều đó, hắn không có tình cảm với Đế Quốc, mà về mặt tâm lý, hắn không có thù hận với Nhung tộc. Dù sao thì ai cũng kinh doanh, miễn là kiếm được tiền.
Về con đường buôn bán đi lần này, thực sự không thể thu hút được sự ưu ái của Trình Đại Lôi, nếu muốn tiếp tục kinh doanh thì chúng ta phải đi một con đường mới.