Chương 421: Con Đường Mới

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,148 lượt đọc

Chương 421: Con Đường Mới

Trình Đại Lôi dùng thủ đoạn gọn gàng giải quyết một trận chiến, cũng không khiến đám người phẫn nộ, ngược lại còn lấy được sự tôn trọng của bọn họ giành cho mình. Điều này sẽ giúp đỡ cho thanh danh của bản thân khiến các giao dịch tiếp theo sẽ diễn ra suôn sẻ.

Đám người dồn dập vây quanh, đồ vật mà Trình Đại Lôi mang theo rất nhanh đã được trao đổi xong.

Lúc này, Hắc Nham cũng ruổi ngựa trở về, Trình Đại Lôi yêu cầu da thú, tuấn mã cũng đều được mang tới.

Trình Đại Lôi cũng tuân theo thỏa thuận và trả tự do cho nam nhân kia. Hắn ta tên là Luật Hồng, con trai của Tây Nhung Vương, thân phận không hề thấp.

Luật Hồng thoát khỏi Trình Đại Lôi, ánh mắt của hắn hận hận nhìn Trình Đại Lôi một lát, sau đó xoa bả vai mỏi nhừ, trong ánh mắt cũng là ngưỡng mộ nhiều hơn tức giận.

"Luật Hồng, vị này đã giết được vua của thảo nguyên bên kia, mấy vạn người trên thảo nguyên muốn giết hắn đều không thấy đắc thủ, vậy mà chỉ bằng ngươi cũng dám ra tay.”

Hắc Nham vừa nói xong, ánh mắt của người chung quanh đều nhìn Trình Đại Lôi với biểu cảm kỳ lạ, trong sự sợ hãi xen lẫn bội phục.

"Không có gì, không có gì cả." Trình Đại Lôi tùy ý phất phất tay.

"Nữ nô này, là ta đưa cho các hạ." Nói xong, Hắc Nham đẩy tới một người.

“Ai, nói không thu nữ nhân." Trình Đại Lôi khoát khoát tay: "Ngươi người này thật đúng là, thật đúng là... Quá khách khí á."

Khi ánh mắt của hắn chạm đến thân thể nữ nô kia, Trình Đại Lôi liền ngơ ngẩn. Cô bé này chẳng qua chỉ chừng mười bốn mười lăm tuổi, người nhỏ nhắn đen nhẻm, mái tóc màu đen xõa xuống, quỷ dị chính là, điều kỳ lạ là đôi mắt có màu bạc trông rất khác người.

Ánh mắt của cô bé khi nhìn Trình Đại Lôi không khác gì một con sói nhỏ cực kỳ đói khát, Trình Đại Lôi vô thức đưa tay tới, muốn chạm vào khuôn mặt của cô, cô bỗng nhiên mở miệng, Trình Đại Lôi liền nhìn thấy một vết thương nhỏ bên trong miệng của cô.

"Đây là đưa cho các hạ, ta chủ yếu muốn các hạ giúp một chuyện." Hắc Nham.

Cô bé này rõ ràng là con gái của một man di, Trình Đại Lôi trong lòng hơi động, cô bé này nếu đi theo mình thì cũng là một chuyện không tệ.

"Chuyện gì?" Trình Đại Lôi vỗ vỗ đầu của nữ hài, ánh mắt không hề nhìn Hắc Nham.

"Tháng sau là ngày ta thành thân, lúc đó ta cần 100 tấm vải hoa của đế quốc, nhưng chúng ta cũng không có cách nào để đến Đế Quốc, cho nên chỉ có thể nhờ các hạ mang tới, giá cả sẽ thương lượng." Hắc Nham.

Bắt đầu có khách hàng quen, Trình Đại Lôi gật đầu đáp ứng, chợt nhớ tới một sự kiện.

"Hắc huynh, vải hoa thì không có vấn đề, chỉ bất quá con đường tới đây không được thuận tiện cho lắm, cho nên cũng không thể mang nhiều hàng trong một chuyến đi. Ngươi có biết gần đây có con đường nào khác không?”

"À..." Hắc Nham trầm tư một lát, nói: "Ta có biết một con đường, chỉ là…chỉ là…”

"Chỉ là cái gì?" Trình Đại Lôi hỏi.

"Chỉ là... Ai, ta mang các hạ đi nhìn thử, các hạ xem sẽ hiểu.”

Trình Đại Lôi thu thập hàng hóa đã đổi được, sau đó để đoàn đội cùng xuất phát với Hắc Nham.

Lúc gần đi, Trình Đại Lôi chưa quên cô bé kia, hắn ngoắc ngoắc chóp mũi của nữ hài, hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Nữ hài không hề lên tiếng, dùng đôi mắt quỷ dị nhìn chằm chằm Trình Đại Lôi.

Hắc Nham nói: "Nàng ấy là người câm, không có tên, đừng nhìn dung mạo của nàng nhỏ gầy, nhưng khí lực lại rất lớn, ngươi cứ cho nàng ăn cơm, nàng sẽ thay ngươi làm việc."

"Không có tên sao?" Trình Đại Lôi nói: "Vậy ta sẽ cho ngươi một cái tên, về sau ngươi cứ gọi là Ngân Mâu, theo ta lăn lộn, nhất định sẽ có cơm ăn.”

Tính danh: Ngân Mâu

Tuổi tác: 14

Kỹ năng: Không

Thuộc tính ẩn: Thiết Lực

Keng.

Trình Đại Lôi giơ búa, chặt đứt xích sắt trên người cô.

Tiểu nữ hài có lẽ nghe hiểu được lời nói của Trình Đại Lôi, cô khẽ gật đầu một cái, tia ủ rũ trong mắt dịu đi mấy phần, nhưng bộ dáng vẫn lạnh lùng như cũ.

Hắc Nham cùng Luật Hồng dẫn đường, rời khỏi thảo nguyên, tiến vào vùng núi, sau đó rẽ vào con đường quanh co và một hẻm núi hiện ra trước mặt.

Hắc Nham chỉ vào hẻm núi nói: "Trước kia nơi đó có một cây cầu, chỉ là về sau bị hủy, đường cũng liền phế."

Trình Đại Lôi đứng bên hẻm núi và nhìn qua bên kia, chiều rộng giữa hai bên khoảng ba trượng, cũng chính là ước chừng mười mét. Chiều sâu bên dưới tầm 200 - 300m, xung quanh còn rải rác xác cầu bị sập.

"Lấy dây thừng tới."

Trình Đại Lôi để búa xuống, hoạt động hai cánh tay. Muốn đi tiếp mà không sửa cầu cũng không được, tuy hơi phiền phức nhưng đây là chuyện một lần lại có tác dụng mãi mãi.

Có người cầm lấy sợi dây, Trình Đại Lôi nhìn thấy đối diện có một cây táo xiêu vẹo, hắn dùng dây thừng buộc thành thòng lọng, sau đó để mọi người chung quanh tản ra.

Tất cả mọi người đều hiểu ý đồ của Trình Đại Lôi, tức là muốn đem dây thừng buộc vào cây táo ở phía bên kia hẻm núi, khoảng cách mười mét, cho dù am hiểu chơi thòng lọng như Hắc Nham, Luật Hồng cũng không dám nắm chắc.

Nhìn biểu lộ trên mặt Trình Đại Lôi, nhất định là cảm thấy mười phần chắc chín, trong lòng Hắc Nham càng thêm bội phục.

Xoay dây thừng trên đỉnh đầu để lấy thế, càng xoay càng nhanh, lúc thấy sức mạnh đã đủ, Trình Đại Lôi dứt khoát tung thòng lọng ra.

Tất cả mọi người nhìn chăm chú theo hướng của sợi dây thừng, chuẩn bị thưởng thức màn biểu diễn của Trình đại đương gia, huynh đệ của Trình Đại Lôi cũng đã sẵn sàng vỗ tay hoan nghênh.

Sưu...

Không hề trúng đích.

"..." Đám người.

"À."

Phiền Lê Hoa phát ra một tiếng cười trào phúng, cô đi tới cầm lấy dây thòng lọng, sau đó thuận theo dây thừng kéo lại phía mình.

Trình Đại Lôi xám xịt rời khỏi vị trí, đi đến bên cạnh Tần Man.

"Đại đương gia, nếu không làm được thì đừng ra mặt làm chủ, rất mất mặt." Tần Man.

"Ta có nói qua ta là cao thủ à, đây chỉ là thử nghiệm một chút thôi."

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right