Chương 423: Chính Nghĩa Giáo
Trình Đại Lôi ngồi ở tụ nghĩa sảnh, lúc nghe Lưu Bi báo cáo, chân mày liền không tự chủ mà nhăn lại.
"Hiện tại sơn trại đã vượt qua ba nghìn người làm, tính luôn cả nhóm huynh đệ ban đầu, con số đã vượt qua bốn ngàn người, mà số lương thực còn lại trong sơn trại, nhiều nhất chỉ có thể chèo chống trong ba ngày. Mấy ngày nay đã để đám người Tử Long đi cướp đoạt nhà giàu chung quanh, thế nhưng vẫn không đủ.”
"Mặt khác đã để huynh đệ lên núi khai thác đá, tuy nhiên lại cần rất nhiều đồng thiết, mà những vật này có giá mua rất cao, giá cả đắt đỏ, nếu tiếp tục xây dựng, chí ít còn cần một ngàn cân đồng thiết, thật sự chúng ta không có khả năng bỏ ra một số tiền lớn như vậy.”
"..."
Lưu Bi nói một hồi, rồi chuẩn bị lấy sổ sách ra cho Trình Đại Lôi nhìn. Trình Đại Lôi nhìn thấy nội dung được ghi lại rất rõ ràng, vừa nhìn liền thấy ngay, nét chữ cũng rất xinh đẹp.
"Nhìn không ra a." Trình Đại Lôi khen một tiếng: "Chữ của hoàng thúc tốt như vậy, viết sổ sách cũng rất rõ ràng.”
"Đây không phải do ta viết.”
"A, vậy thì ai?" Trình Đại Lôi.
"Công chúa điện hạ."
Trại Cáp Mô chỉ có 1 vị công chúa, mà mọi người trong sơn trại cũng hết sức tôn trọng Lý Uyển Nhi. Dù sao cũng là công chúa của Đế Quốc, trời sinh uy tín, Trình Đại Lôi không quá coi trọng tước vị công chúa, nhưng không có nghĩa là Lưu Bi cũng không quan trọng chuyện này.
Trình Đại Lôi thật sự không nghĩ tới, Lý Uyển Nhi còn có khả năng tính toán sổ sách.
Theo Lưu Bi nói, từ khi công trình bắt đầu, kéo theo nhiều chuyện phải xử lý, nếu chỉ dựa vào một mình Lưu Bi thì cơ bản không kham nổi, cho dù có Lý Hành Tai hỗ trợ cũng giống như vậy, ngay thời khắc mấu chốt, Lý Uyển Nhi liền ra tay, đem mọi thứ tính toán cẩn thận, lúc này mới khiến cho mọi thứ đi vào quỹ đạo, quan trọng là giảm bớt chi phí tiêu hao.
Đối với tình trạng khó khăn hiện tại, Lý Uyển Nhi không còn lựa chọn nào khác. Bây giờ Trình Đại Lôi đã trở lại, những điều này không phải là vấn đề quá đáng lo ngại.
Đầu tiên, cử người đến chỗ Tây Môn Xuân Trường, đem thảo dược tới bán lại, đổi một thuyền lương thực để giải quyết khó khăn trước mắt. Đồng thời, đừng quên mua 100 tấm vải hoa, đây là đơn đặt hàng của Hắc Nham.
Sau đó, Trình Đại Lôi tranh thủ thời gian phái người mang theo công cụ đi Lạc Ngọc Trại, chuẩn bị tiến đến khe núi bên kia để sửa chữa cây cầu, từ nay, cây câu đó sẽ là trụ cột kinh tế của trại Cáp Mô trong tương lại.
Hiện tại, hai tay của Trình Đại Lôi, giống như đang cầm 5 quả bóng, chỉ cần có một quả rơi xuống đất, trò chơi này của hắn liền vỡ tan tành.
Lúc đám người Vân Trung Long mang lương thức tới, khó khăn trước mắt xem như giải quyết xong, Trình Đại Lôi cũng yên tâm hơn chút.
Ba người không chỉ mang lương thực tới mà còn có lá trà, vải lụa, đồ sắt, đồ sứ các loại. Những thứ này đều là chuẩn bị cho chuyến giao dịch lần sau, cây cầu gỗ mới xây dựng đã cho phép một lượng lớn hàng hóa đi qua. Lần này, Trình Đại Lôi không trực tiếp ra ngoài nữa mà giao nó cho... Lý Hành Tai.
Lý Hành Tai vô cùng hiều kỳ đối với chuyện này, ồn ào muốn thử nghiệm mang thương đội, hắn tuy thỉnh thoảng có chút không đứng đắn, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn rất đáng tin. Sau đó, Trình Đại Lôi liền để hắn mang theo Phúc Đức Lặc cùng đi.
Mọi thứ đang dần bước vào quỹ đạo, chỉ cần tranh thủ thời gian, trước khi Mạc Minh Mễ tỉnh ngộ thì sơn trại đã đạt đến cấp ba. Có như vậy Trình Đại Lôi mới không sợ hắn. Đến lúc đó, ai mới thật sự là chủ nhân của vùng đất này, Trình Đại Lôi cùng muốn cùng hắn thương lượng một chút.
Trình Đại Lôi ở lại trong sơn trại, bắt đầu thu thập tin tức từ tửu lâu truyền đến, có kỹ năng giang hồ truyền ngôn, tin tức trên toàn Đế Quốc, Trình Đại Lôi đều nghe ngóng được. Dĩ nhiên, bởi vì là giang hồ truyền ngôn, cho nên trong đó có bao nhiêu thật, bao nhiêu giả, còn cần Trình Đại Lôi tự mình phân biệt.
“Một đám thương nhân man rợ trên bờ biển nam hải, tiến hành buôn bán nữ nô Dị vực.”
“Sau khi vua Thảo Nguyên chết, nội bộ Nhung tộc đại loạn, rất nhiều vương tử bắt đầu tranh quyền, hiện tại vẫn chưa xảy ra đại chiến, nhưng tất cả đều đã tự mình mài đao xoèn xoẹt, vận sức chờ phát động.”
“Bắc Man Vương qua đời vì bạo bệnh, đem vương vị truyền cho Kim Vấn Đạo.”
“Ở Giang Nam, Chính Nghĩa Giáo nổi dậy, tín đồ đến mấy chục vạn, triều đình cũng đã bắt đầu phái binh vây quét.”
...
Trình Đại Lôi đọc đến mệt mỏi, vừa ngẩng đầu, một ly trà đã bày trên bàn. Sau đó Ngân Mâu cõng kiếm thối lui vào góc phòng, không nói một lời.
Dĩ nhiên, cô sẽ không bao giờ nói chuyện, những ngày này, Ngân Mâu giống như hình với bóng với Trình Đại Lôi, vĩnh viễn sợ hãi sau lưng Trình Đại Lôi. Ngay từ đầu Trình Đại Lôi có chút không thích ứng, bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, luôn có cảm giác rợn cả tóc gáy. Nhưng càng về sau, hắn cũng thành thói quen, cứ nghĩ cô không tồn tại là được.
Trình Đại Lôi nhấp hớp trà, tiếp tục đọc tin tức truyền tới. Mấy tin tức về sau hoàn toàn vô dụng, tất cả đều là tin tức rác rưởi. Nhưng có một số tin tức khiến Trình Đại Lôi không thể không để ý.
Chính Nghĩa Giáo...
Trình đương gia đem thông tin liên quan đến Chính Nghĩa Giáo lấy ra, quay đầu dặn dò tửu lâu bên kia thu thập nhiều tin tức liên quan tới Chính Nghĩa Giáo. Còn chuyện phát sinh trên thảo nguyên, Trình Đại Lôi cũng không cảm thấy bất ngờ, đơn giản chính là đấu tranh quyền lực, ngươi giết ta ta giết ngươi. Nhưng chuyện Chính Nghĩa Giáo nổi dậy, lại làm cho Trình Đại Lôi hơi chần chừ trong lòng.
Đế Quốc hiện tại đã thủng trăm ngàn lỗ, tràn ngập nguy hiểm, bây giờ một đám giáo phái nắm giữ mười mấy vạn tín đồ lại nổi dậy, đây không khác gì chuyện một đàn lạc đà chuẩn bị giẫm nát cọng cỏ.
Nghe nói, triều đình đã phái đại binh đi diệt phỉ, mà Tô Anh thì đang ở Giang Nam, cũng không biết cô ấy có thể chống chọi qua đợt bạo loạn này không.
Nghĩ đến đây, Trình Đại Lôi cũng không có cách nào an ổn đợi ở trại Cáp Mô. Hắn quyết định đi một chuyến đên Giang Nam, đem Tô Anh đón về.
"Đại đương gia, ngài không nên hấp tấp..." Mấy người Lưu Bi gắt gao ngăn lại Trình Đại Lôi.
"Ta xúc động cái gì." Trình Đại Lôi im lặng nói: "Ta chỉ có một mình, đương nhiên Từ quân sư nhất định muốn đi theo ta, dựa vào kiếm trong tay của ta, cho dù trên đường gặp phải nguy hiểm gì, ta cũng có thể sống sót.”