Chương 425: Truyền Thuyết Về Cáp Mô Đại Vương
Chính Nghĩa Giáo chủ yếu phát triển ở khu vực Dương Châu, chỉ mới nổi dậy tầm nữa năm gần đây, thế nhưng trong một thời gian rất ngắn lại có thể thu về hàng vạn tín đồ. Mà cơ cấu của tổ chức này, Trình Đại Lôi cũng nắm được chút ít:
Thủ lĩnh tối cao của Chính Nghĩa Giáo là Thần Chủ, tin tức về người này cũng rát hiếm, không rõ tên tuổi, không rõ lai lịch. Tuy nhiên, nghe nói bản lĩnh của người này rất lớn, có thể hô phong hoán vũ, tát đậu thành binh. Trình Đại Lôi cũng hiểu, chỉ trong thời gian ngắn như vậy lại thu được rất nhiều tín đồ, cho nên người này tất nhiên có bản lĩnh không nhỏ mà toan tính tất nhiên cũng lớn.
Người năng nổ hơn là thần tướng dưới trướng thần chủ, có nhiều thông tin về người này, nghe nói là đệ tử của thần chủ, rất nhiều chuyện đều do hắn ra mặt, tuy nhiên người này cũng không rõ tên tuổi và lai lịch.
Phía dưới thần tướng lác thủ lĩnh của tín đồ, gọi là
Tuy nhiên, hiện tại một phần thế lực của Chính Nghĩa Giáo đã phát triển đến Tây Bắc, ngay cả Hạo Giáp thành cũng có tín đồ Chính Nghĩa Giáo.
Cờ xí của Chính Nghĩa Giáo là: Tà Thần Hàng Thế, chính nghĩa đem ánh sáng lan tỏa khắp nơi.
Trình Đại Lôi chậc chậc tán thưởng, khẩu khí thật đúng là không nhỏ.
Đương nhiên, Chính Nghĩa Giáo phát triển nhanh như vậy, tình thế có lớn như vậy, triều đình không có khả năng mặc kệ. Bây giờ triều đình đã bắt đầu truy nã tín đồ của Chính Nghĩa Giáo, công đánh nơi ở của bọn hắn.
"Lần này tấn công Chính Nghĩa Giáo chính là Lý Tinh, có thể coi đây là đội quân tinh nhuệ của Đế Quốc." Lý Uyển Nhi.
"Lý Tinh?" Trình Đại Lôi hỏi: "Sao lúc ta ở Trường An cũng chưa hề nghe qua tên người này?”
Lý Uyển Nhi im lặng, nửa ngày sau mới nói: "Tính ra, đó là Hoàng Thúc của ta, Dương Châu Vương "
Trình Đại Lôi kém chút quên, họ Lý này vốn là họ của hoàng thất, mà Lý Tinh kia cùng chính là huynh đệ của Minh Đế.
Giang Nam một mực không bị Nhung Tộc quấy rối, xem như nơi giàu có, chỉ là không biết Dương Châu Vương có thể đánh bại Chính Nghĩa Giáo hay không.
"Đại đương gia..."
Từ Thần Cơ vội vã chạy vào, thở hồng hộc, ông ta vừa tiến đến, Trình Đại Lôi đã cảm thấy bầu không khí cao cấp trong nhà lập tức bị phá hư.
"Đại đương gia, tửu lâu đưa tới một phần tranh vẽ của Thánh đồ Chính Nghĩa Giáo, ngài có muốn nhìn một chút hay không, ta bảo đảm ngài sẽ giật mình."
Cái gọi là Thánh Đồ, chính là vị thần mà Chính Nghĩa Giáo thờ phụng, giáo đồ cũng không ngừng cúng bái dâng hương.
"Đừng thừa nước đục thả câu, ta cái gì chưa thấy qua, còn có thể bị hù dọa."
"Hắc hắc, khó mà nói, ngài xem một chút..."
Từ Thần Cơ đem hình vẻ mở ra, Trình Đại Lôi chỉ nhìn một chút liền sửng sốt. Phía trên là 1 con cóc, đỉnh đầu còn có một vòng tròn.
"Đây là... Con cóc đúng không?" Trình Đại Lôi lắp bắp.
Hình vẽ được bày ra trên án sách, Trình Đại Lôi cùng Tô Anh đều thò đầu vào nhìn chằm chằm, cũng không lâu lắm, biểu lộ trên mặt hai người liền vặn vẹo như thể vừa ăn một muối mặn.
"Giống sao?" Trình Đại Lôi hỏi.
"Giống." Lý Uyển Nhi.
"Ta lại cảm giác không quá giống?"
"Giống gì nữa, này chính là y nguyên." Từ Thần Cơ đắc ý giống như vừa lập được đại công.
Bên trong hình vẽ thật sự là hình một con cóc đang ngồi, trên đỉnh đầu của nó có một vật hình tròn, xác thực rất giống cờ Thiên Thiềm Thôn Nguyệt Đồ (Con cóc ngồi dưới mặt trăng) của trại Cáp Mô, nhưng nếu nói nó giống như đúc, thì cũng không đúng, đầu tiên con cóc này có màu sắc khác, sau đó xung quang mặt trăng còn có hình ngọn lửa, giống như mặt trời vậy.
Thiên Thiềm Thôn Nguyệt Đồ tại Đế Quốc cũng không hiếm thấy, đây là một họa tiết dùng để cầu phúc, cũng không phải là con dấu độc quyền của riêng mình Trình Đại Lôi.
Trình Đại Lôi nhìn chằm chằm bức vẽ này, bắp thịt trên mặt vặn vẹo biến hình, một hồi lâu sau, hắn vỗ bàn một cái, phẫn nộ nói: "Đúng là điên rồi!"
Hiện tại, Chính Nghĩa Giáo đã phất cờ lên khỏi nghĩa, chính là trở thành cái gai trong mặt của triều đình. Thế nhưng các ngươi đi sùng bái cái gì, cho dù là Thạch Đầu, chó hoang, đều có thể. Vậy mà dám in “logo” giống ta như đúc, nếu như thời đại này có thương hiệu bảo hộ, ta nhất định sẽ kiện cáo các ngươi đến phá sản.
Nếu như triều đình cảm thấy Chính Nghĩa Giáo là công ty con của trại Cáp Mô, sau đó phái đại binh đến đánh, chưa nói đánh thắng hay không, nhưng chắc chắn sẽ gây phiên phức lớn cho mình.
"Mau đi gỡ các biểu ngữ như thế này đi, đừng đi cho nó đi rêu rao." Trình Đại Lôi tức giận phân phó một lời.
"Ta sẽ để người khác đi xử lý." Từ Thần Cơ nói: "Tửu lâu còn đưa đến một quyển sách nhỏ, chính là nội dung truyền giáo của Chính Nghĩa Giáo, ngài xem thử đi.”
Trình Đại Lôi tiếp nhận quyển sổ, kích thước của nó chỉ tầm lòng bàn tay. Trình Đại Lôi lật ra nhìn, càng xem, thái độ trên mặt càng ngày càng khó tin.
Thần mình mà Chính Nghĩa Giáo thờ phụng gọi là Cáp Mô Đại Vương...Lại là bốn chữ này, quả nhiên một đám không có học thức. Theo sổ nói, Cáp Mô Đại Vương được sinh ra từ mắt trái của Thần Bàn Cổ khi ông mở ra thế giới.
Do đó Cáp Mô này có bối phận ngang bằng với Nữ Oa, Tam Thanh, Phật Tổ.
Cáp Mô Đại Vương được sinh ra trong mắt trái của Đại thần Bàn Cổ, người sống ở phía trên Cung Mặt Trăng và Chúa Quỷ Hồng Xà sinh ra ở mắt phải, người sống ở Cung Mặt Trời.
Qua mấy ngàn năm lịch sử, chính là một con rắn cùng một con cóc đánh nhau, con cóc đánh thắng, thì mưa thuận gió hoà, thái bình thịnh thế. Xích Xà đánh thắng, quanh năm chiến hỏa, dân chúng lầm than.
Một trăm năm trước đâu, Xích Xà dùng độc kế, chuốc say Cáp Mô Đại Vương, mà huyết duệ của Xích Xà ngồi trên Long Đình. Cũng chính là Lý thị bấy giờ...
Trình Đại Lôi nhìn Lý Uyển Nhi, chậc chậc, không nghĩ tới là mỹ nữ này lại là một con rắn nha…
Sau đó mục đích của Chính Nghĩa Giáo, chính là dùng máu tươi của mình đánh đuổi Xích Xà, để Cáp Mô Đại Vương tỉnh lại, để ngài nuốt chửng rác rưởi của thế giới bằng cái miệng khổng lồ và trả lại ánh sáng cho thế giới.