Chương 432: Ghét Bỏ Ta làm Sơn Tặc??
Từ Thần Cơ khẽ giật mình, ông ta chưa bao giờ thấy Trình Đại Lôi lộ ra thần sắc này, trong mắt giống như cất giấu sư tử, lúc nào cũng có thể xông ra khỏi lồng giam.
Lâm Thiếu Vũ đi đến một bước này, trong lòng Trình Đại Lôi có chút tự trách. Nếu như lúc trước mình không nói mấy lời viễn vông kia cho hắn nghe, vậy thì hắn có thể sẽ không giống như ngày hôm nay.
Chính nghĩa... À, thật đúng là một cái tên không có văn hóa. Ngươi khát vọng hai chữ này, là bởi vì tin tưởng thế gian thật sự có hai chữ này.
Nhưng thế gian thật sự tồn tại hai chữ chín nghĩa sao?
Loạn thế sắp tới, bản thân cũng chỉ tự lo được cho mình, Trình Đại Lôi lắc đầu, có một số việc cho tới giờ, hắn cũng nên suy nghĩ lại thật kỹ.
Thương thế của Lâm Thiếu Vũ đã chuyển biến tốt đẹp, Trình Đại Lôi cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt, ba ngày qua, hắn còn chưa có một giấc ngờ nào ngon lành. Hôm nay nhất định phải ngủ thật an giấc
Hắn đi vào phòng mình, chợt cảm giác có chút không đúng, trong phòng hình như còn có thứ khác... Mùi thơm của nữ nhân.
Trong trại Cáp Mô, Trình Đại Lôi có một trang viên cho riêng mình, trong nội viện có nhà bếp, phòng khách, thư phòng nhỏ, trong thư phòng bày biện các đồ vật mà hắn đã sưu tầm ở khắp nơi, ngoài ra còn có một chiếc gường La Hán.
Trình Đại Lôi rất hài lòng đối với điều kiện bây giờ, tuy nhiên nếu để so sánh với những người giàu có ở Đế Quốc này thì còn kém rất xa.
Đi qua thư phòng mới có thể vào phòng ngủ, hôm nay Trình Đại Lôi vừa đi vào thư phòng, liền nhìn thấy Liễu Chỉ.
Đã lâu không gặp, hiện tại Liễu Chỉ xuất hiện ở đây, vẫn làm cho Trình Đại Lôi có chút giật mình.
Trình Đại Lôi còn chưa kịp nói cái gì, Liễu Chỉ đã tiến đến cởi áo ngoài của Trình Đại Lôi, miệng nói: "Phu nhân chờ ngài rất lâu, ngài mau vào đi thôi."
"Phu nhân...?" Trình Đại Lôi im lặng, chợt bừng tỉnh nhớ lại, chỉ có một người trong trại Cáp Mô được gọi là phu nhân, cũng chính là cô ấy.
Quả thật không sai, Trình Đại Lôi đi vào phòng ngủ, liền nhìn thấy Tô Anh đang ngồi đọc sách trước đèn, trên người mặc một chiếc áo khoác bông bằng gấm, cô ấy có vẻ hơi mệt mỏi và khẽ ngáp một cái.
Nhìn thấy Trình Đại Lôi bước vào, Tô Anh đứng dậy, nói: "Bận rộn một ngày, huynh cũng đã mệt mỏi, mau tới đây rửa chân rồi sớm nghỉ ngơi.”
Mấy ngày qua, Trình Đại Lôi thật sự có chút mệt mỏi, nhưng hôm nay cũng không quá bận. Buổi chiều ngủ một giấc, ban đêm đến gặp Lâm Thiếu Vũ để nói chuyện, bận bịu? Ta có bận cái gì đâu?
Liễu Chỉ bưng nước nóng tiến vào, Tô Anh tự tay cởi giày cho hắn, Trình Đại Lôi cũng không phải chưa từng trải qua chuyện này. Ban đầu ở núi Thanh Ngưu, Liễu Chỉ cũng đã đích thân hầu hạ hắn.
Nhưng hôm nay Tô Anh lại phá lệ ôn nhu, khiến Trình Đại Lôi luôn cảm thấy đối phương đang cất giấu dã tâm gì đó. Có phải đang trong lúc ôn nhu, nhẹ nhàng, thì đột nhiên rút ra một thanh đao áp lấy mệnh căn của ngươi:
Nói, bây giờ ngươi muốn làm người hay là thái giám.
Dĩ nhiên chuyện này không thể xảy ra, một lát sau, Tô Anh thổi tắt đèn, Trình Đại Lôi cũng đã an vị nằm trên giường.
Lúc này, Tô Anh ngồi trên đầu giường, phát ra tiếng cởi quần áo xào xạc, sau đó, Trình Đại Lôi cảm giác được một thân thể ấm áp đang tiến vào chăn, vừa mềm mại lại vừa mịn màng như mỡ trăng. Bằng xúc cảm mà hắn cảm nhận được, thì trên thân của Tô Anh hiện tại chỉ mặc một cái yếm nhỏ.
Tô Anh ghé vào bên tai Trình Đại Lôi, hà hơi nhẹ: "Ngủ đi."
"Việc này... Liễu Chỉ còn đang ở bên ngoài." Trình Đại Lôi thấp giọng nói, căn phòng này cách âm không tốt, mà vị trí của Liễu Chỉ chỉ cách Trình Đại Lôi một bức tường.
"Cô ấy đã thương lượng xong với Tiểu Đào, về sau thay phiên trực đêm, buổi tối huynh cũng có thể phân phó công việc cho các cô ấy." Tô Anh thấp giọng hỏi: "Những việc này, huynh không biết à."
Trình Đại Lôi hoàn toàn không biết, giống như những hộ nhà giàu trong thành, đều có nha hoàn phục thị. Đổ bô, đưa nước, dọn dẹp phòng ở. Nhưng Trình Đại Lôi lại không biết, từ bao giờ mình đã trở thành một đại gia đình giàu có.
Quá tâng bốc.
Huống hồ chỉ cách nhau một bức tường, hai bên nói chuyện qua lại vẫn có thể bị nghe thấy, điều này khiến Trình Đại Lôi có loại cảm giác không được tự nhiên.
"Huynh thật sự không biết à?" Tô Anh áp vào bên tai Trình Đại Lôi, nhẹ nhàng nói.
Ngoài phòng, Liễu Chỉ không hề ngủ say, học những việc làm của hạ nhân cũng không có gì xa lạ với cô. Nếu như buổi tối chủ nhân có gì sai bảo, mà mình lại ngủ quên không thể hoàn thành, việc này nhất định sẽ bị chủ nhân trách phạt.
Ngăn cách một bức tường, lén nghe trong phòng ngủ truyền ra những thanh âm đứt quãng, tuy vẫn chưa hiểu rõ chuyện nam nữ, nhưng cô từ thanh lâu đi ra, làm sao chuyện gì cũng không thể biết, cho nên qua một hồi, cả khuôn mặt đều đỏ bừng bừng.
Chẳng hay qua bao lâu, đèn trong phòng một lần nữa sáng lên, Tô Anh phân phó Liễu Chỉ đi làm ít thức ăn khuya. Đem bàn nhỏ đặt trên giường, Trình Đại Lôi cùng Tô Anh ôm lấy chăn mền uống canh cá.
Trình Đại Lôi lặng lẽ nắm lấy tay Tô Anh ở dưới bàn, khuôn mặt của Tô Anh đỏ bừng vì chuyện mây mưa.
Hai người uống canh cá, vừa trò chuyện, Trình Đại Lôi cũng hỏi thăm về cuộc sống ở Giang Nam của Tô Anh.
Cao Phi Hổ, Hoàng Tam Nguyên ở Giang Nam chủ trì đại cục, trước mắt sơn trại đã có hơn hai ngàn nhân mã, quan binh thảo phạt Chính Nghĩa Giáo, cũng không có lan đến gần bọn họ, thời gian này, mọi người trôi qua cũng không tệ.
Trình Đại Lôi cũng đơn giản nói chút chuyện của mình, một đường đi tới, cuối cùng dừng chân ở Cầm Xuyên, sau đó mới dám đi đón Tô Anh trở về.
Nói một hồi, Tô Anh lau nước mắt, nhẹ nhàng sụt sùi khóc, Trình Đại Lôi giật mình, vội vàng dùng khăn tay đem nước mắt của cô lau sạch.
"Đây là...ghét bỏ ta làm sơn tặc sao?”