Chương 433: Chuyện Gì Đến Cũng Sẽ Đế

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,326 lượt đọc

Chương 433: Chuyện Gì Đến Cũng Sẽ Đế

"Chuyện này?" Tô Anh cẩn thận gạt lệ: "Huynh không chê ta có mệnh khắc chồng thì thôi, ta chỉ là tự trách, một mực không thể chiếu cố cho huynh, mùa đông mặc bông vải, mùa hè mặc trang phục may vá đơn sơ, tất cả đều không có ai chăm sóc. Nếu như ta không có ở đây, đáng lẽ huynh phải tìm một nữ nhân khác, dù sao có một số việc nam nhân như huynh không thể tự làm được.”

"..." Trình Đại Lôi.

"Cũng may hiện tại ta đã về, bên cạnh huynh cũng có người chăm sóc. Liễu Chỉ là người của huynh, Tiểu Đào là nha hoàn của ta, bây giờ họ đều đã lớn, nếu như huynh muốn, có thể thu các cô ấy vào làm thiếp. Nếu không thì tìm một người thật tốt trong sơn trại để gả.”

Trình Đại Lôi khẽ giật mình, lập tức nói: "Ta không phải người như vậy."

Tô Anh lau nước mắt, bỗng nhiên nói: "Còn chuyện của Phiền trại chủ, rốt cuộc là huynh đã có chuyện gì với cô ấy?”

Trình Đại Lôi một thân mồ hôi đổ như thác, ta biết, thế gian nào có chuyện tốt như vậy. Một mực ôn nhu mỉm cười nhưng thật ra đã cất giấu một con dao nhỏ ở sao lưng…

Trình Đại Lôi, ngươi quá bất cẩn rồi.

Lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, câu nói này thật dự không lừa ta, phiên dịch ra có nghĩa là, nữ nhân có đôi khi mềm như nước, nhưng trong nước lại không biết cất giấu bao nhiêu châm, đến khi ngươi mụ mị uống vào, châm nhọn bên trong sẽ đâm đến thấu tim gan.

Lưng củaTrình Đại Lôi đã đổ đầy mồ hôi, cảm thấy một hơi lạnh đang chạy thẳng từ đỉnh đầu xuống đến xương cụt.

Tô Anh vẫn lau nước mắt, nhưng theo Trình Đại Lôi, đây chính là nước mắt cá sấu trong truyền thuyết.

"Ta cũng không phải loại nữ nhân hay ghen tuông, không thể bao dung cho người khác, nếu như huynh có lòng thì cứ đem cô ấy về làm thiếp, từ đây cũng có thêm người chăm sóc cho huynh, còn ta cũng đỡ lo lắng.”

Giờ phút này, Trình Đại Lôi thật sự không thể bắt kịp được suy nghĩ của Tô Anh, thế nhưng hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô ấy có một thuộc tính ẩn mà hiếm nữ nhân nào có được, đó là thế gian căn bản không có việc gì có thể giấu giếm được cô. Tình huống hiện tại, mình nên thẳng thắng nhận tội để được khoan hồng, rồi ngồi tù đến mục xương hay tiếp tục kháng cự để may ra còn có cơ hội ở nhà ăn tết.

Trình Đại Lôi dĩ nhiên chọn vế sau, nói xong lời cuối cùng, Tô Anh phốc cười một tiếng, tiếng cười này khiến cho toàn thân của Trình Đại Lôi tràn đầy ý lạnh.

Tuy nhiên, Tô Anh lại khiến Trình Đại Lôi nhớ tới một chuyện khác.

Hiện tại có hơn một ngàn huynh đệ trong sơn trại, phần lớn đều là những nam nhân lưu manh trần truồng, vấn đề này là một nhân tố gây bất ổn. Mình thân là đại ca, về mặt chuyện quân sự đã giải quyết thì vấn đề sinh hoạt cũng không thể mặc kệ.

Con người có thất tình lục dục, huynh đệ trong sơn trại cũng thỉnh thoảng vào thành uống rượu hoa, đối với chuyện này Trình Đại Lôi chỉ có thể làm bộ không nhìn thấy. Ban đầu ở thành Trường An, Trình Đại Lôi cũng không hoàn toàn thủ thân như ngọc, hắn có quan hệ không tệ với mấy cô nương đứng đầu bảng ở thành Trường An.

Nhưng làm thế nào để giải quyết vấn đề này, Trình Đại Lôi chưa nghĩ ra cách. Cũng không thể để cho thủ hạ đi đoạt mấy đại cô nương ở các thành trấn lân cận được. Chẳng bằng cứ đi qua Nhung Tộc hỏi mua một ít nữ nô...nhưng Trình Đại Lôi cảm thấy đây không phải là phong cách làm việc của mình.

Hiện tại, vẫn còn một kẻ thù hùng mạnh, và Trình Đại Lôi chỉ có thể tạm thời buông bỏ vấn đề này.

Thương thế của Lâm Thiếu Vũ cùng Lâm Xung đã chuyển biến tốt đẹp, không tới mấy ngày nữa, liền có thể chống quải trượng rời giường. Phải công nhận rằng, dược liệu mà hệ thống cho có hiệu quả rất tốt.

Bước vào mùa đông, thời tiết trở nên se lạnh từng ngày. Ban ngày, Trại Cáp Mô tập luyện, ban đêm Trình Đại Lôi tiếp tục tổ chức các buổi giảng bài cho mọi người, thậm chí còn có các tiên sinh trong thành bị bắt đến đây để dạy chữ.

Học chữ và luyện tập quân sự đều được dạy đồng thời, cứ đến mỗi tối, một đám nam nhân thô kệch liền gật gù đắc ý, trong miệng ngâm nga cái gì mà chi, hồ, giả, dã.

Lâm Xung và Lâm Thiếu Vũ cũng đến nghe giảng bài, mỗi lần nhìn thấy bộ dáng chăm chú của Lâm Thiếu Vũ, Trình Đại Lôi liền cảm thấy không rét mà run.

Trong tương lai về sau, hắn sẽ lựa chọn con đường nào? Mà tất cả những thứ này là họa hay phúc đối với hắn.

Lâm Thiếu Vũ đi đến ngày hôm nay, Trình Đại Lôi cảm thấy mình không thể trốn tránh trách nhiệm. Hắn thuận miệng dùng một lời nói dối trắng trợn, cho rằng người nói không có dụng ý, nhưng người nghe thì coi như khuôn vàng thước ngọc.

Vì vậy trong lúc giảng bài, Trình Đại Lôi luôn tập trung nói về một số điều mà Lâm Thiếu Vũ có thể hiểu và lựa chọn con đường về sau.

Nếu như nhất định phải tham gia vào dòng lũ loạn thế này, thì hiện tại học thêm nhiều thứ cũng không sai.

Vào ngày này, Cầm Xuyên nghênh đón trận tuyết đầu tiên, trùng trùng điệp điệp, ùn ùn kéo đến, sau khi tuyết ngừng rơi, núi và đất đều phủ tuyết trắng như nhung, sông cũng đóng băng.

Điều mà Trình Đại Lôi không bao giờ muốn xảy ra, cuối cùng đã xảy ra.

...

Cầm Xuyên quan, Mạc Minh Mễ nhìn tuyết dưới thành, trên mặt rốt cục lộ ra một nụ cười. Nỗi phiền muộn tích tụ trong lòng bấy lâu nay cũng tan biến theo trận tuyết này.

"Tướng quân, tin tức của người dò thám đã về, sông đóng băng, ngựa có thể đi qua.” Nghiêm Địch.

Trình Đại Lôi phái người nhìn chằm chằm động tĩnh của Cầm Xuyên quan, mà Mạc Minh Mễ cũng đang nhìn chằm chằm vào động tĩnh của trại Cáp Mô. Song phương ngoài mặt mỉm cười, nhưng sau lưng thì vẫn luôn đề phòng nhau.

Trình Đại Lôi mở đường giao thương, huấn luyện binh lính, xây dựng sơn trại... Những chuyện này, Mạc Minh Mễ cũng không phải là không biết. Hắn chỉ đang chờ đợi, chờ đợi một cơ hội thích hợp, để giẫm chết con cóc đáng ghét Trình Đại Lôi.

Bây giờ, cuối cùng hắn cũng đợi được cơ hội này.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right