Chương 443: Cảm Hóa Tù Binh

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,855 lượt đọc

Chương 443: Cảm Hóa Tù Binh

Mạc Minh Mễ quay đầu nhìn lại binh lính đang theo sau mình, hiện tại chỉ còn hơn một ngàn người, nghĩ đến đội ngũ lúc xuất chinh, Mạc Minh Mễ liền ủ rũ. Nhưng bây giờ, hắn cũng chỉ có thể dùng những lời này an ủi huynh đệ.

"Họ Mạc, ngươi đi đâu!"

Bỗng có tiếng quát lớn, phía trước là một nữ tướng ngồi trên con ngựa mất yên, trong tay cầm đao thêu nhung, dẫn theo ba trăm người, xông qua đây.

Làm sao có thể quên đại cô nương này, bởi vì Lạc Ngọc Trại cách nơi đây tương đối xa, cho nên Mạc Minh Mễ mới không điều nhân thủ đi đối phó với bọn họ.

Đương nhiên, cũng bởi vì nguyên nhân khinh địch, cho nên hắn cảm thấy không đến mức phải làm như thế. Nhưng, nếu như hiện tại cho Mạc Minh Mễ một cơ hội nữa, hắn nhất định sẽ phá Lạc Ngọc Trại trước, sau đó dùng Phiền Lê Hoa đi áp chế Trình Đại Lôi.

Tất nhiên, chúng ta có cơ hội tiếp theo hay không? Điều đó phụ thuộc vào việc chúng ta có thể toàn mạng trở về.

Xét về hiệu quả chiến đấu, binh lính của Lạc Ngọc Trại không bằng trại Cáp Mô, cũng chưa hẳn là đối thủ của Mạc Minh Mễ. Nhưng mà, giờ phút này ngay cả Mạc Minh Mễ cũng không có ý định chiến đấu, huống chi là thuộc hạ của hắn ta.

Phiền Lê Hoa chém giết một trận, nhưng vẫn để cho Mạc Minh Mễ trốn thoát, sau cùng cũng đành phải rút lui.

Lúc mấy người Quan Ngư dẫn người đi tấn công, Trình Đại Lôi mang theo bảy trăm người bên phía Vân Trung Long ở lại bảo vệ sơn trại.

Hai ngàn thiết giáp quân bị đông cứng, dĩ nhiên chỉ có thể ngẩng cao cổ, dâng mạng cho Trình Đại Lôi. Một số người bị trực tiếp đông cứng, còn một số thì bị thủ hạ của Trình Đại Lôi giết chết. Sau cùng giữ lại khoảng một ngàn năm trăm tù binh.

Về phần mười tám nhà thủ lĩnh, bao quát của người của Mạc Minh Mễ, sau khi quan sát tình hình có phần không ổn, bọn họ đã nhanh chân chạy trốn.

Chờ Quan Ngư mang người trở về, Trình Đại Lôi vội hỏi: "Có giết được Mạc Minh Mễ không?"

"Đã để hắn chạy." Quan Ngư tiếc nuối nói.

Trình Đại Lôi cũng thở dài, nếu như có thể bắt sống hoặc là trực tiếp giết Mạc Minh Mễ, như vậy Cầm Xuyên quan cũng tự sụp đổ, mà bây giờ lại để hắn trốn, cho nên tương lai mình còn phải tốn thêm công sức.

Trình Đại Lôi bắt đầu ra lệnh cho người của mình thu dọn chiến trường và đếm thu hoạch lấy được trong trận chiến này.

Những người trong đại doanh của Mạc Minh Mễ đã trốn thoát sạch sẽ, nhưng tất cả vật dụng đều bị bỏ lại. Không cần nói đến vũ khí và trang bị mà còn có rất nhiều thiết bị công thành khác như máy bắn đá và xe công thành. Còn đối với ngựa, ngũ cốc, cung tên, lều trại,… thì phải mất nhiều thời gian để đếm số lượng.

Theo Trình Đại Lôi, thu hoạch quan trọng nhất của lần này chính là một ngàn năm trăm trọng giáp binh đang bị bắt giữ.

Bọn họ đều bị thương tích đầy mình, sau khi cởi khôi giáp ra, người người đông đến xanh cả mặt, run rẩy không ngừng.

Nhưng Trình Đại Lôi nhìn ra được, đây đều là những nam nhân khỏe như trâu, nếu không cường tráng thì không thể chống đỡ được thiết giáp nặng như thế.

Quả nhiên đều là nhân tài.

"Chiến tranh mà, chết người là chuyện thường xuyên xảy ra.”

"Thế nhưng mọi người hãy suy nghĩ lại, tại sao bản thân phải liều mạng vì cuộc chiến này, nếu như vì bảo hộ cha mẹ, vợ con của mình, như vậy chết cũng không hối tiếc. Nhưng nếu như phải chết chỉ vì phụ mẫu vợ con của người khác, vậy mọi người suy nghĩ lại, xem rốt cuộc có đáng hay không?”

Bọn tù binh bị áp đến diễn võ trường, còn Từ Thần Cơ thì đứng trên điểm tướng đài dõng dạc hô vang.

"Có lẽ mọi người đã biết quy tắc của trại Cáp Mô, nếu như muốn về nhà, chúng ta sẽ phát lương thực phát lộ phí. Còn nếu như muốn ở lại chỗ này, thì về sau mọi người đều là huynh đệ, uống chén rượu lớn, ăn bát thịt to.”

"Cũng có các huynh đệ trước kia đã lựa chọn ở lại nơi này, khả năng có quen biết với các ngươi, mọi người có thể hỏi bọn họ, xem trại Cáp Mô của chúng ta như thế nào. Có bao giờ bỏ đói bọn họ hay đem họ làm bia đỡ đạn trong các trận chiến, nếu có thể tự mình tấn công, thì làm sao phải để cho mọi người đi chịu chết.”

Binh bại như núi đổ, Trình Đại Lôi ngoài việc thu giữ một lượng lớn vật tư, còn bắt sống hơn 1.500 trọng giáp binh. Những người này cường tráng cường hãn, nếu có thể tự mình sử dụng, bọn họ sẽ là lực lượng quan trọng trên chiến trường.

Trình Đại Lôi đã có ý muốn giữ lại, cho nên liền để Từ Thần Cơ đi lừa gạt, đương nhiên cũng có thể nói là cảm hóa bọn họ.

Những người này đều là thủ hạ của Mạc Minh Mễ, thành thật mà nói, Mạc Minh Mễ rất kém cỏi trong việc làm lão đại. Mà chuyện trại Cáp Mô ưu đãi tù binh đã sớm lan truyền từ lâu, khi nhìn thấy tình hình bất lợi, đám người đều không chút lưỡng lự giơ tay đầu hàng, tất cả cũng đều có nguyên nhân.

"Muốn ở lại có thể đăng ký ở đây, muốn đi đương nhiên có thể, chỉ cần ngươi để lại một cái tên."

"Thật sự chịu thả chúng ta đi sao?" Có một tên tù binh đánh bạo hỏi.

"Đương nhiên..." Từ Thần Cơ hơi ngừng một lát: "Chỉ là sau khi đi, các người lại quay lại giúp Mạc Minh Mễ chiến đấu, vậy thì lần sau gặp lại, chúng ta không phải là huynh đệ, mà là địch nhân."

Những người này bắt đầu lục tục ngo ngoe đăng ký, có ít người cầm lộ phí rời đi, cũng có người lựa chọn ở lại. Sau cùng một ngàn năm trăm tên tù binh thì khoảng hai phần ba đồng ý ở lại, tức chừng một ngàn người.

Trình Đại Lôi tương đương hài lòng đối với kết quả này, nhưng bọn họ vẫn chưa thể ra chiến trường chiến đấu ngay lúc này. Phương pháp của Trình Đại Lôi là gửi họ đến Lạc Ngọc trại và cử Lưu Bi đi làm công việc cải cách tư tưởng cho cho họ.

Đồng thời, Trình Đại Lôi cũng bắt đầu sửa chữa sơn trại đã bị phá hủy bởi trận chiến, may mắn thay, với tác dụng tổng hợp của phòng thủ kiên cố và trình độ kiến trúc, quá trình này diễn ra rất nhanh.

Lúc này, số lượng chiến tích trong trận chiến này cũng đã được thống kê. Con số gần đúng là: một số vũ khí và binh giáo, 300 con ngựa, một số xe công binh, một số lều và vô số ngũ cốc.

Trình Đại Lôi có cảm giác đang phất lên làm giàu, quả nhiên, chiến tranh thực sự là một cách làm giàu nhanh nhất.

Đại khái là mười ngày sau, công việc hậu chiến đã hoàn thành, theo lịch trình này, Trình Đại Lôi đem mọi người tập trung lại ở tụ nghĩa sảnh.

"Ta đã nói rồi, tên họ Mạc kia muốn đối nghịch cùng với Trình đương gia, căn bản chính là chịu chết." Vân Trung Long.

"Còn cần ngươi nói à, ta liếc mắt liền có thể nhìn ra, họ Mạc chỉ là châu chấu, nhảy nhót không được bao lâu." Kiều Hạc.

“Về sau để xem tên họ Mạc kia còn dám càn rỡ, dù sao ở Cầm Xuyên này cũng không còn mình hắn có quyền lên tiếng.” Du Cửu Lâu.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right