Chương 445: Tình Hình Ở Cầm Xuyên Qua

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,353 lượt đọc

Chương 445: Tình Hình Ở Cầm Xuyên Qua

Thời điểm chia tay, Trình Đại Lôi có rất nhiều điều muốn nhắc nhở, nhưng hắn lại không biết nó có tác dụng hay không. Tất nhiên, cách tốt nhất là giữ Lâm Thiếu Vũ ở lại trại Cáp Mô, nhưng Trình Đại Lôi không muốn giữ hắn, mà nếu muốn giữ cũng thực sự không thể giữ được.

Trình Đại Lôi là người như thế, mà Lâm Thiếu Vũ cũng giống như vậy, tay cầm lấy khôi giáp, trong lòng coi như mềm đi mấy phần. Nhưng vừa nghĩ tới thù giết cha, ý chí rời đi lại càng thêm kiên quyết.

Đối mặt với Trình Đại Lôi, hắn phù phù một tiếng quỳ xuống, dập đầu liên tục.

"Được rồi, đứng lên đi, trại Cáp Mô không có quy tắc này." Trình Đại Lôi phất phất tay.

Lâm Thiếu Vũ lại bái.

"Đại đương gia, ta đi chuyến này, không vì tranh danh lợi, không vì tranh quyền thế, một là báo thù, hai là đem lại thái bình cho thế gian. Nếu như có một ngày làm được, liền phụng Đại đương gia lên vị trí độc tôn của thiên hạ.”

Trình Đại Lôi bĩu môi, nghĩ thầm đứa nhỏ này thật đúng là tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, lời ngu ngốc như vậy cũng có thể nói ra được. Mặc dù lời nói không tình là thông minh, thế nhưng tâm ý vô cùng chân thật.

Đối mặt với Lâm Thiếu Vũ đang quỳ gối trước mặt mình, Trình Đại Lôi không tiếp tục kêu hắn đứng dậy nữa mà đột nhiên nói: "Thiếu Vũ, bây giờ ta còn có một thứ muốn đưa cho ngươi."

"Cái gì?"

Lâm Thiếu Vũ vô thức hỏi một tiếng, liền nhìn thấy hai mắt của Trình Đại Lôi sáng ngời, giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy bên trong.

"Một vật rất quan trọng, rất quan trọng, sau này nhất định phải trân quý."

Nói xong, Trình Đại Lôi dùng tay nhấn lên đỉnh đầu của Lâm Thiếu Vũ, trong lòng yên lặng đọc hai chữ “Sử dụng”.

Khi xây dựng sơn trại lên cấp ba, hệ thống từng khen thưởng Trình Đại Lôi tùy ý tăng cấp thuộc tính ẩn của một người, Trình Đại Lôi vốn định chờ ngày sau khi mình thu được thuộc tính ẩn thì sẽ sử dụng cho bản thân, nhưng đến giờ phút này cuối cùng lại đưa cho Lâm Thiếu Vũ.

Lâm Thiếu Vũ còn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong lòng hắn đã bắt đầu hình thành một thứ sức mạnh gì đó vô cùng cứng rắn, hắn ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Trình Đại Lôi, mơ hồ nhận ra điều gì đó.

Tính danh: Lâm Thiếu Vũ (tuyệt thế võ tướng danh chấn một phương)

Kỹ năng: Thất Điệp Phá Lãng Thưởng

Thuộc tính ẩn: Phục cừu giả

Cuối cùng, dựa vào việc phát huy thuộc tính ẩn, đem Lâm Thiếu Vũ tăng lên đẳng cấp tuyệt thế, cũng hi vọng bằng cách này, con đường tương lai của hắn sẽ suôn sẻ hơn.

Sau khi chia tay Lâm Thiếu Vũ, tâm tình của Trình Đại Lôi đã có mấy phần không vui. Gia nhập vào loạn thế, chính là ba phần sức người, bảy phần danh số, tương lai của Lâm Thiếu Vũ sẽ có kết quả như thế nào, Trình Đại Lôi cũng không thể đoán được, hiện tại hắn chỉ có thể chúc phúc cho hai người.

...

Cầm Xuyên quan.

Sau khi trở về, Mạc Minh Mễ liền ngã bệnh, sau khi mời đại phu nhìn qua, lại dùng canh sâm bồi bổ, điều dưỡng mấy ngày, tuy có thể xuống đất đi lại, nhưng cả người gầy đi vài vòng, năng lượng cũng không giống như trước, nói chuyện lại càng không có khí lực.

Mời rất nhiều danh y đến để tịnh dưỡng cơ thể, thể nhưng để chữa trị hoàn toàn thì lại không biết mất bao nhiêu thời gian.

Chỉ có Nghiêm Địch hiểu rõ, bệnh của Mạc Minh Mễ không phải nằm trên cơ thể, mà chính là nằm trong lòng.

Hắn chỉ không thể chấp nhận sự thất bại này.

Binh lính trên chiến trường đều phải chứng kiến đổ máu và hy sinh, bị chặt rơi đầu, nội tạng vỡ nát, bắp chân và cánh tay đẫm máu bay qua đỉnh đầu...Nếu nhìn qua mấy thứ này mà không phát điên, thì mới có thể trở thành những người lính chân chính. Chình vì vậy đối với anh hùng một phương, tất nhiên đã từng lội qua máu tươi, trái tim sớm đã tôi luyện đến cứng rắn.

Mạc Minh Mễ chính là loại người này.

Tuy nhiên, những người như vậy không phải là bất khả xâm phạm, ngược lại, áo giáp của họ càng cứng thì bên trong càng dễ vỡ.

Rõ ràng, thất bại này đã phá vỡ trụ cột sống còn của Mạc Minh Mễ. Mà rất có thể hắn sẽ bị tàn phá và không bao giờ đứng dậy được nữa.

May mắn thay, sau khi khỏi bệnh, Mạc Minh Mễ liền bắt đầu xử lý công việc ở Cầm Xuyên quan. Hiện tại tổng binh lực của Cầm Xuyên quan là khoảng 10 vạn, sau trận chiến này, ít nhất đã mất đi một nửa thực lực.

Càng xem những thứ này, Mạc Minh Mễ càng đau lòng, trên mặt xanh một trận, đỏ một trận.

"Tướng quân, mong ngài yêu quý thân thể."

Nghiêm Địch đưa qua một chén trà nóng.

Mạc Minh Mễ gật gật đầu: "Hàng bên kia như thế nào rồi?”

"Vẫn đang chuẩn bị, e rằng sẽ chậm trễ mấy ngày."

"Tranh thủ thời gian chuẩn bị, không thể đắc tội với bên kia được.”

"Tướng quân, không bằng chúng ta mượn người đến? Để bọn hắn diệt trừ Trình Đại Lôi."

"Ta cũng có quyết định này." Mạc Minh Mễ thở dài: "Nhưng nếu không xử lý được chuyện nhỏ này, bên kia cũng không trọng dụng chúng ta nữa. Ai... nếu thực sự không được, chúng ta chỉ có thể mượn một ít binh lính từ bên đó mà thôi…”

Hai người thương nghị đến khuya, Nghiêm Địch mới lui ra. Trong lòng của hắn cũng hiểu rõ, trải qua thất bại này, nguyên khí của Cầm Xuyên Quan đã bị đả thương, nhưng cứ để cho Mạc Minh Mễ nghỉ ngơi mấy ngày, chưa hẳn không thể khôi phục lại nguyên khí như ban đầu.

Chỉ là giải quyết Trình Đại Lôi như thế nào, đây mới là vấn đề quan trọng nhất. Liệu rằng trong tương lai, Mạc Minh Mễ và Trình Đại Lôi thực sự phải ngồi chung một chỗ ở Cầm Xuyên Quan này?

Trừ phi, có thể mượn binh lính từ bên kia đến.

Nghiêm Địch trở về, một đường luôn tự hỏi những chuyện này. Nghiêm Địch sống độc thân một mình, trong viện chỉ có cái thư đồng hầu hạ.

Bình thường có chút vắng vẻ, nhưng Nghiêm Địch là người chịu được nhàm chán, cũng là không quan tâm đến việc quạnh quẽ.

Hôm nay trong viện đặc biệt yên tĩnh, thư đồng cũng chưa đi ra nghênh đón, Nghiêm Địch cảm thấy có chút kỳ quái, liền nhanh chóng vén rèm cửa bước vào phòng.

"Nghiêm quân sư, trở về rồi?"

Nghiêm Địch giật mình, nhìn thấy Trình Đại Lôi ngồi ở sau bàn trà, đang hớp một ngụm trà thơm.

"Bận như vậy à, ta đã ngồi đây chờ ngươi rất lâu.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right