Chương 446: Ta là Gián Điệp??
Một luồng không khí lạnh từ trên đỉnh đầu xông thẳng xuống gan bàn chân, khiến trên dưới toàn thân của Nghiêm Địch thoáng chốc lạnh lẽo.
Trình Đại Lôi ngồi bên cạnh bàn trà, chậm rãi uống trà, ở bên cạnh hắn còn đứng thẳng một người, Nghiêm Địch cũng không nhận ra đối phương là ai.
"Ngươi... Làm sao ngươi dám tới đây!"
Bởi vì căng thẳng cho nên giọng nói của Nghiêm Địch có chút cà lăm, xung quanh Cầm Xuyên đều có người trấn giữ, hơn nữa trong viện của mình cũng có vệ binh thường xuyên đi tuần tra. Nhưng Trình Đại Lôi vẫn có thể xuất hiện ở đây, vào một khoảnh khắc nào đó, Nghiêm Địch tự hỏi không biết thứ mình nhìn thấy có phải là ma hay không.
"Muốn tới thì tới, dù sao cũng đâu có khó khăn gì." Trình Đại Lôi nhún nhún vai: "Với ta mà nói, rất dễ dàng."
Nghiêm Địch vô thức lui về sau một bước, tay đặt tại bên hông, sau lưng chính là cửa phòng.
Hắn là một người rất cẩn thận, biết hiện tại vệ binh vẫn chưa tuần tra tới nơi này, cho nên trước mặt cần phải làm gì đó để ổn định Trình Đại Lôi.
"Nơi này là Cầm Xuyên quan, chỉ cần ta hô to một tiếng, sẽ có ngàn vạn người muốn giết ngươi, ngươi... Không sợ à?"
Trình Đại Lôi bĩu môi, nói: "Đừng nói nhảm, ở khoảng cách này, ta động thủ còn nhanh hơn ngươi nói chuyện. Nếu ngươi không tin, có thể thử một lần. Nhưng xin chú ý, cơ hội chỉ có một lần thôi?"
Nghiêm Địch im lặng, hắn không dám mạo hiểm như vậy, nên đành hạ giọng nói.
"Ngươi tới làm cái gì?"
"Đấy, nói chuyện như vậy có phải dễ nghe hơn không, giao tiếp là cách duy nhất để giải quyết hiểu lầm." Trình Đại Lôi nói: "Ta muốn biết một số thông tin của Mạc Minh Mễ, bao quát hắn mỗi ngày làm chuyện gì, lúc nào ăn cơm, ăn cái gì, mấy giờ ngủ, khi nào thức dậy... Đương nhiên càng kỹ càng tốt."
"Ngươi muốn biết những thứ này để làm gì?" Nghiêm Địch có chút hoang mang, hắn nhìn không ra mục đích của Trình Đại Lôi tới để làm gì.
"Ta đương nhiên có mục đích của mình. Về phần dùng nó vào việc gì, ngươi không cần quan tâm." Trình Đại Lôi nói: "Ngoài cổng thành có một cây dương lớn. Ngươi cứ đặt thông tin vào trong hốc cây vào mỗi buổi tối và ta sẽ cho người đến lấy nó. Đôi khi là ta mà đôi khi sẽ là người khác. "
"Ta không thể phản bội tướng quân." Nghiêm Địch.
"Được rồi, được rồi, cũng không phải chưa từng làm qua. Lẽ nào ngươi đã quên mình đã giao phó gì với trại Cáp Mô, thời gian này không biết Mạc Minh Mễ đã ngủ chưa, hay là ta đi tìm hắn để tâm sự đôi chút.”
Nghiêm Địch nhíu chặt lông mày, lẽ ra hắn phải sớm biết những thông tin mà mình đã nói ra, đến một ngày nào đó, nó sẽ trở thành công cụ để đe dọa mình. Bây giờ Mạc Minh Mễ đang rất tức giận, còn chưa có nơi nào để phát tiết, nếu như hắn nhìn thấy những thứ này, tất nhiên sẽ đem nguyên nhân thất bại lần này vứt lên trên người mình.
Nghĩ đến điểm này, Mạc Minh Mễ vô thức cảm thấy không rét mà run.
Cũng may, Trình Đại Lôi toàn muốn những thông tin không quan trọng, cũng giống như liệt kê món đồ thu chi trong sổ sách. Không lẽ việc Mạc Minh Mễ lúc nào ăn cơm, lúc nào đi nhà xí sẽ quyết định chiến tranh thắng bại.
Lúc này bên ngoài gian phòng vang lên tiếng gõ chuông, vệ binh tuần tra đang đi ngang qua cửa. Nghiêm Địch một mực chờ đợi cơ hội này, sắc mặt của hắn tối lại, đang muốn quay người, mở miệng hô to để vệ binh tiến vào.
Trình Đại Lôi bỗng nhiên xuất thủ, đem chén trà nện lên miệng của Nghiêm Địch, trực tiếp đem hắn đập ngã xuống mặt đất, Nghiêm Địch phun một ngụm máu tươi, nhả ra một chiếc răng cửa.
Nghiêm Địch ngẩng đầu, trong mắt che kín hoảng sợ, trong tầm mắt của hắn, Trình Đại Lôi vươn người đứng dậy, dáng người vô cùng cao lớn.
Trình Đại Lôi chỉnh lại áo choàng của mình và nói: "Ta đã nói qua, có một số việc không nên tùy tiện nếm thử, ngươi không có quá nhiều cơ hội. Ta cho ngươi thêm một cơ hội..." Trình Đại Lôi vươn bàn tay ra, năm ngón tay mở rộng: "Ngoan ngoãn hợp tác, ta sẽ luôn nhìn chằm chằm vào ngươi.”
Tinh thần hoảng hốt của Nghiêm Địch chợt bừng tỉnh.
"Tử Long, chúng ta đi."
Trình Đại Lôi cùng Triệu Tử Long biến mất khỏi tầm mắt của Nghiêm Địch, mãi đến khi tiếng bước chân của họ biến mất bên tai, Nghiêm Địch mới nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Về việc Trình Đại Lôi cùng Triệu Tử Long làm cách nào để tránh được lính canh và rời đi trong trạng thái thần không biết quỷ không hay, Nghiêm Địch hoàn toàn không biết gì cả, cũng như hắn không biết hai người đến như thế nào. Nghiêm Địch chỉ biết bọn họ tới, rồi lại rời đi, giống như ma quỷ.
Ngày hôm sau, Nghiêm Địch thông báo với bên ngoài rằng hôm qua lúc đi tiểu đêm, hắn đã không cẩn thận té ngã làm rơi mất răng cửa, cho nên tạm thời ở trong nhà dưỡng thương. Sau đó, hắn bắt đầu chuẩn thông tin mà Trình Đại Lôi cần.
Mạc Minh Mễ dậy từ lúc nào, đi ngủ lúc nào, hàng ngày ăn gì, ăn cùng ai... Nghiêm Địch suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không thông, những thức này rốt cục có ý nghĩa gì. Nếu như mình chỉ bịa đặt cho qua, có lẽ Trình Đại Lôi cũng không có biện pháp xác nhận thật hay giả.
Nếu như Trình Đại Lôi muốn tình báo từ Cầm Xuyên quan, đó cũng nên là việc triển khai quân, vị trí của nhà kho, hoặc để chính mình đầu độc các món ăn của Mạc Minh Mễ.
Nhưng hắn không có làm như thế, điều này khiến Mạc Minh Mễ cảm thấy vô cùng bối rối.
Chạng vạng tối, Nghiêm Địch một mình ra khỏi thành, theo thỏa thuận từ trước đưa thông tin vào hốc của một cây lớn ở bên ngoài cửa thành.
Một đường luôn cẩn thận chú ý, sợ bị kẻ nào phát hiện. Lấy thân phận của Nghiêm Địch ở Cầm Xuyên quan, ngược lại cũng không có ai dám hoài nghi hắn. Chỉ là hắn sợ, Trình Đại Lôi lại đột nhiên nhảy ra, cho mình một kiếm.
Phải nói thật, hiện tại tâm lý của Nghiêm Địch đã bị Trình Đại Lôi phủ lên một bóng ma khó dứt.
Ba ngày trôi qua, thông tin mỗi ngày mà Nghiêm Địch giấu ở bên trong hốc cây đều sẽ bị lấy đi, cuộc sống bình thường cũng không có gì xảy ra, cho nên Nghiêm Địch đã nhanh chóng quen thuộc.
Khi hắn quay người chuẩn bị rời đi, thì bất ngờ phát hiện Trình Đại Lôi đang đứng ở sau lưng mình.
Nghiêm Địch bị dọa đến run rẩy, lắp bắp nói: "Ngươi... Ngươi..."
"Được rồi, được rồi." Trình Đại Lôi phất phất tay: "Ta tới đây cũng không dễ dàng gì, ngươi nghĩ xem, với thân phận của ta lại đích thân chạy đến đây gặp ngươi, vậy thì xem ra cái chức gián điệp này của ngươi cũng không thấp đâu.”
"Khi nào, ta trở thành gián điệp của ngươi khi nào?"
"Tốt, đồng chí Nghiêm Địch có nhiệm vụ mới, trong tổ chức muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ mới."
Có phải ngươi hiểu lầm gì không? Từ khi nào mà sau lưng của ta lại có một tổ thức thần bí như vậy.