Chương 451: Thành Toàn Cho Ngươi

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 950 lượt đọc

Chương 451: Thành Toàn Cho Ngươi

Giờ phút này cuộc chiến ở Cầm Xuyên quan đã chuẩn bị kết thúc, có một số người thấy tình hình không ổn, liền mang theo người chạy trốn qua cổng thành. Có ít người trốn theo hướng quan nội hoặc chạy trốn ra ngoài thảo nguyên, đây cũng là những gì mà Trình Đại Lôi muốn thấy. Nếu như bọn họ vẫn kiên quyết thủ vững một chỗ, dựa vào nơi hiểm yếu để chống trả lại, vậy thì muốn triệt để giải quyết bọn họ cũng là một phiền phức rất lớn.

Trình Đại Lôi bắt đầu mang người dọn dẹp chiến trường, dập lửa, tháo vũ trang của tù binh, sau đó tìm mấy trang viên để nhốt họ lại. Trước hết cũng phải làm một cuộc điều tra bối cảnh của những người này, chứ không thể để bọn họ nghĩ cứ đầu hàng là có thể gia nhập trại Cáp Mô mà không có bất kỳ điều kiện nào được.

Còn một số nhóm nhỏ vẫn ngoan cường chống trả, thì một là tước vũ khí đầu hàng của bọn họ, hoặc là trực tiếp giết chết, tóm lại không tính là phiền toái gì.

Phiền phức lớn nhất là dập lửa, phóng hỏa thì dễ dập lửa mới khó, nhiều người cùng chung sức, phải nói là tốn rất nhiều sức lực.

Những chuyện này đương nhiên không cần Trình Đại Lôi nhúng tay, hắn cầm bản đồ của Cầm Xuyên quan, vừa đi trên tường thành quan sát, vừa so sánh với tường thành trong tay.

Nghe nói, Mạc Minh Mễ cứ không có việc gì liền rất thích đi trên tường thành, hiện tại Trình Đại Lôi có thể trải nghiệm cảm giác của hắn. Mọi thứ trong tầm mắt, đều là địa bàn của mình, cho nên có ngắm 365 ngày cũng không đủ.

Cầm Xuyên quan chân chính là một cửa ải vô cùng hiểm yếu, đồng thời cũng là một công trình có ý nghĩa quân sự nghiêm ngặt. Bên trong thành có thể chứa trên dưới mười vạn tinh binh, có binh doanh, phủ tướng quân, chuồng ngựa, quặng mỏ... Trừ một số ít đại nhân vật có trang viên độc lập ở bên ngoài, thì hầu như không có bất kỳ công trình sinh hoạt nào khác.

Trình Đại Lôi xuống phía dưới thành, đi vào phủ tướng quân, ngồi xuống chiếc ghế lớn nhất trong đại sảnh, Trình Đại Lôi thở dài một hơi.

Vị trí này nên sớm là của mình, cuối cùng lăn lộn hơn nửa năm mình mới có thể đến được nơi đây. Ở núi Thanh Ngưu hay ở đảo Cóc, Trình Đại Lôi đều chưa bao giờ thấy một nơi kiên cố như vậy, rường cột chạm trổ, hành lang gấp khúc... Trên thực tế, với quan chức của Mạc Minh Mễ thì phủ tướng quân này có chút vượt khuôn khổ, nhưng trời cao hoàng đế lại ở xa, Mạc Minh Mễ chính là vua của nơi này, đương nhiên cũng không có người quản hắn.

Việc đầu tiên mà Trình Đại Lôi phải làm, chính là xóa sạch dấu vết do Mạc Minh Mễ để lại, hiện tại nó đã trở về với chủ nhân ban đầu.

"Người đâu, dẫn người lên cho ta!" Trình Đại Lôi nặng nề nói một tiếng, kinh đường mộc đập vào bên trên soái án.

Nghiêm Địch bị áp lên, Trình Đại Lôi ẩn ý nhìn hắn, cơ thể vội vàng đứng lên, nghênh đón Nghiêm Địch.

“Ai đã làm những chuyện, ai đã làm những chuyện, không biết Nghiêm quân sư là người một nhà à, nhanh mở trói cho Quân Sư!" Trình Đại Lôi đi đến trước mặt Nghiêm Địch, tình chân ý thiết nói: "Đồng chí, trời đã sáng rồi.”

Phi!

Một ngụm bọt máu phun lên mặt Trình Đại Lôi, Trình Đại Lôi buồn chán lau bọt máu trên mặt xuống.

"Quân Sư, cần gì phải làm như thế, chúng ta là người một nhà nha!" Trình Đại Lôi nói: "Hiện tại Mạc Minh Mễ đã chết, đây chính là lúc ngươi trở về tổ chức, ta cũng không quên tất cả những việc mà ngươi đã làm, ngày sau ngươi chính là quân sư bên tay phải của ta, cùng Từ Thần Cơ đứng ngang hàng, người thấy như vậy được không?”

"Cẩu tặc!" Nghiêm Địch đem răng cắn đến kẽo kẹt kẽo kẹt: "Ngươi muốn giết cứ giết, giờ chẳng qua chỉ là chết một lần mà thôi, cần gì nói nhảm!"

"Quân Sư, bớt giận, bớt giận." Trình Đại Lôi không muốn giết Nghiêm Địch, hắn muốn thu người này về dưới trướng của mình.

Không có kẻ thù vĩnh viễn trên thế giới này, cũng không có những người bạn vĩnh cửu, thứ tồn tại lâu dài nhất chỉ là lợi ích.

Nghiêm Địch hung tợn nhìn chằm chằm Trình Đại Lôi, thật lâu sau đó, ánh mắt dần dần thu liễm sát y, khe khẽ thở dài.

"Trình đương gia, binh bất yếm trá (dùng việc binh đánh lừa quân địch để đem lại lợi thế, nhằm giành lấy chiến thắng), cho dù ngươi dùng thủ đoạn gì, ta cũng không trách được ngươi. Lần này có lỗi với tướng quân, nếu như ngươi nhân từ, thì hãy ban thưởng cho ta được chết toàn thay, để khi ta đi xuống cửu tuyền, sẽ bồi tội cho tướng quân.”

Trình Đại Lôi im lặng, chầm chậm trở lại sau soái án. Hắn cũng không muốn giết Nghiêm Địch, bây giờ chính là lúc dùng người, cho nên nếu có thể giữ lại một người quen thuộc với tình huống ở Cầm Xuyên quan, thì sẽ tiết kiệm rất nhiều phiền phức.

Nhưng nhìn ánh mắt Nghiêm Địch, Trình Đại Lôi đột nhiên cảm giác được, có lẽ ban thưởng cái chết, mới xem như thành toàn nguyện vọng cho hắn.

Trình Đại Lôi lặng lẽ thật lâu, sau cùng phất phất tay.

"Dẫn hắn đi xuống, để hắn chết toàn thấy, sau đó đem hắn mộ phần của Mạc Minh Mễ chôn cùng một chỗ."

Trước khi chia tay, Nghiêm Địch nhìn Trình Đại Lôi một hồi, lại không nói gì thêm mà khẳng khái ung dung đi ra khỏi phòng.

Trình Đại Lôi có chút phiền muộn, nhưng những người khác lại không nghĩ vậy. Lưu Bi đến gần nói: "Đại đương gia, bây giờ còn có một chuyện, khó giải quyết, cần ngài tự mình đi xử lý."

"Chuyện gì mà ta không quyết định thì làm không xong?" Trình Đại Lôi.

"Đem người dẫn tới đây." Lưu Bi vỗ vỗ tay.

Trình Đại Lôi híp mắt ngồi trên ghế bành, mặt mũi đã có chút cau có, đợi đến khi nhìn thấy người được dẫn tới, ánh mắt Trình Đại Lôi mới mở ra một chút, thân thể nghiêng về phía trước.

Bọn họ toàn bộ đều là nữ nhân, chừng hai mươi tuổi, dáng người yểu điệu, ước chừng mười mười người, tất cả đều đứng trước mặt Trình Đại Lôi, tạo thành một phong cảnh tuyệt đẹp.

"Bọn họ là ai? Quân kỹ?" Trình Đại Lôi thấp giọng hỏi.

"Không." Lưu Bi lắc đầu: "Là tiểu thiếp của Mạc Minh Mễ."

"Một, hai, ba..." Trình Đại Lôi yên lặng nói, thẳng đến khi đếm ra chữ số: "Đậu phộng, Mạc Minh Mễ lại xa hoa lãng phí như thế."

"Đây chỉ là một bộ phận, phu nhân của Mạc Minh Mễ đã treo cổ tự vận." Lưu Bi nói: "Những người này xử lý như thế nào?"

"Này!" Trình Đại Lôi khẽ quát một tiếng: "Các ngươi định làm như thế nào, muốn ở lại nơi này, hay là rời đi để tìm đường kiếm sống.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right