Chương 452: Phát Hiện Kho Trang Bị Vũ Khí
Những nữ nhân này quỳ rạp xuống trước mặt Trình Đại Lôi, gần như đồng thời nói: "Chúng ta nguyện ý phục thị cho tướng quân."
"Cái này... Cái này..." Trình Đại Lôi đang muốn nói tiếng vậy ta liền không khách khí, thì chợt thấy đôi mắt đẹp của Phiền Lê Hoa khẽ nhếch lên, ẩn ẩn sát ý bên trong, sắc mặt hắn lập tức nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nói: "Này, các ngươi nghĩ bản trại chủ là người như thế nào hả? giống như tên quỷ háo sắc Mạc Minh Mễ Sắc sao. Các ngươi nếu như nguyện ý ở lại, thì từ hôm nay trở đi chính là cư dân của Cầm Xuyên quan."
"Cư dân "
“Ừm, các ngươi có thể lựa chọn sinh hoạt ở nơi này, cũng có thể chọn rời đi, nói tóm lại, các ngươi đã được tự do." Trình Đại Lôi hắng giọng nói, không hiểu sao da thịt có chút ẩn ẩn đau.
Sắc mặt của Phiền Lê Hoa hơi nguội xuống, sát khí đè ép Trình Đại Lôi cũng phảng phất biến mất, có như vậy Trình Đại Lôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngược lại những nữ nhân trước mặt này lại lộ ra bộ dáng mê mang. Các nàng đều là người ở thành trấn lân cận, một số bị đưa cho Mạc Minh Mễ, một số bị Mạc Minh Mễ bắt về khi còn rất nhỏ. Ở Cầm Xuyên quan cũng được xem như sống an nhàn sung sướng, chỉ bất quá là phải thỏa mãn nhục cảm cho Mạc Minh Mễ. Hiện tại, ngươi nói cho các nàng biết, bọn họ đã có thể tự do, vậy thì bọn họ chỉ muốn hỏi một câu: Tự do là cái gì?
Tạm thời, các nàng nên ở lại phủ tướng quân hay dọn ra ngoài, hơn nữa cần phải cận thận đám thủ hạ đam mê sắc dục của Trình Đại Lôi chà đạp các nàng. Ngay cả Trình Đại Lôi cũng thiếu chút nữa là cầm giữ không được, cho nên nếu như phát sinh ra mấy sự việc đó cũng là điều dễ hiểu.
Nha hoàn nô bộc trong phủ cũng phải nghĩ biện pháp trấn an, vạn nhất trong số bọn họ vẫn còn người trung thành tuyệt đối với Mạc Minh Mễ, sau đó liền thình lình ám sát Trình Đại Lôi thì phải làm sao.
Còn có những người thân tín của Mạc Minh Mễ, ví như biểu ca biểu đệ, thúc thúc đại gia các loại, nếu như trực tiếp giết thì thật không có công đạo, còn nếu giữ lại, thì khó tránh khỏi nuôi hổ gây họa.
Đến lúc này, Trình Đại Lôi mới hiểu được cái gì gọi là mạng người rẻ hơn chó, đáng tiếc cuối cùng hắn vẫn không phải là người của thế giới này, mặc dù hắn đang học một số quy tắc ứng xử, nhưng tạm thời vẫn chưa nhuần nhuyễn được.
Cũng may Mạc Minh Mễ không có thân tín gì, phu nhân của hắn đã treo cổ tự tử, ở Cầm Xuyên quan cũng không có con cái nối dõi. Nghe nói Mạc Minh Mễ có con trai, nhưng lại đang sinh sống cùng với người khác, cụ thể như thế nào, Trình Đại Lôi cũng không quan tâm.
Việc này đã tiết kiệm rất nhiều phiền phức cho Trình Đại Lôi, trong trường hợp hắn ta có một đứa con trai mới ba tuổi, lúc đó giết hay không cũng là một vấn đề lớn.
Vừa mới chiếm lĩnh Cầm Xuyên quan, trăm việc cần phải lo, mà tù binh trong thành cũng dễ xử lý, trước đem thủ lĩnh của bọn họ nhốt lại, trấn an thật tốt, thưởng hay phạt, sau đó lại thông qua những thủ lĩnh này để khống chế đám binh sĩ bình thường.
Trình Đại Lôi loay hoay sứt đầu mẻ trán.
"Trình Đại Lôi, chúng ta có nên gửi thư cho các thế lực khác gần đó và nói với họ rằng chúng ta đang ở đây."
Trong toàn bộ sơn trại, chỉ có vài người dám gọi thẳng tên húy của Trình Đại Lôi, một là Lý Hành Tai, hai là Lý Uyển Nhi.
Người nói chính là Lý Uyển Nhi, nếu như không phải cô ấy nhắc nhở, Trình Đại Lôi cũng thật sự quên mất vấn đề này.
Đúng vậy, đối với người mới, sinh mệnh phải nắm, quân sự phải nắm, công tác ngoại giao cũng phải dấn thân.
"Được rồi, cô cứ viết thư cho bọn hắn, nói chúng ta đã tới, về sau đôi bên cùng có quan hệ tốt." Ở lân cận Cầm Xuyên quan có mấy toà thành trì, mấy cửa khẩu, trước kia tất cả đều có quan hệ với Mạc Minh Mễ, hiện tại Trình Đại Lôi đương nhiên muốn chiếm lấy.
Những để xử lý tốt chuyện này cũng chỉ có là Lý Uyển Nhi, người có lối hành văn tốt nhất trong trại Cáp Mô, ngoài cô ra thì chỉ còn Lý Hành Tai.
"Có muốn mới bọn họ đến làm khách không, chúng ta phải ra dáng chủ nhà để mời bọn họ đến." Lý Uyển Nhi.
"Không có thời gian, mà cô cũng có thể mới, nhưng ta không nghĩ bọn họ sẽ tới."
Trình Đại Lôi còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm, đó chính là xây dựng sơn trại cấp bốn. Cầm Xuyên quan có tường cao, có quặng sắt... Đây chính là những thứ cần thiết để xây dựng sơn trại cấp bốn. Nếu như mở cấp bốn dựa trên cơ sở ở đảo Cóc, thì không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian. Vì vậy, chỉ cần đem tòa thành trì này tu sửa lại, sau đó cải tạo thêm một số thứ là xong.
Sơn trại cấp bốn có nhiều công trình phải xây dựng hơn cấp ba, ví dụ như chợ, doanh trại, mở thêm cửa hàng mới thuộc hệ thống, đây chính là những thứ mà Trình Đại Lôi đang cần.
"Đại đương gia, phát hiện một thứ, ngài mau qua đây nhìn." Từ Thần Cơ đi đến trước mặt Trình Đại Lôi.
"Thứ gì?" Trình Đại Lôi nói.
"Ngài nhìn liền rõ." Từ Thần Cơ nói.
Trình Đại Lôi theo Từ Thần Cơ đi vào quặng mỏ của Cầm Xuyên quan, mới vừa đi vào hắn liền bị dọa đến choáng váng, trước mặt là một đám người đang tụ tập một chỗ, trên người gần như không có huyết sắc gì, gầy trơ cả xương, giống hết như những nạn dân mà Trình Đại Lôi từng thấy trên TV.
"Những người này là ai?" Trình Đại Lôi hỏi.
"Đã hỏi rõ ràng, tất cả đều là người bị Mạc Minh Mễ bắt tới để đào quặng, Có người bị bắt ba tháng, có người bị bắt một năm, thời gian dài nhất không quá ba năm."
“Thế còn hơn ba năm thì sao?” Trình Đại Lôi hỏi.
"Chết sạch."
"y..."
"Đại đương gia, nên xử lý những người này như thế nào?"
"Trước tìm một nơi cho bọn họ nghỉ ngơi, sau đó ai muốn về nhà thì cứ đưa về.”
"Đại đương gia, còn có một số đồ vật."
"Còn có cái gì?" Trình Đại Lôi giật mình: "Ngươi có thể nói hết một lần được không, lại càng có cái gì kinh khủng hơn nữa?”
"Không, không, lần này tuyệt đối không khủng bố." Từ Thần Cơ dẫn Trình Đại Lôi đi vào nhà kho quặng mỏ.
Trình Đại Lôi sửng sốt, bên trong lít nha lít nhít bày đầy khôi giáp, binh giáo, mũi tên, trang bị chế tạo đều rất tinh xảo, hoàn toàn thống nhất.
"Đã đếm rõ số lượng chưa?" Trình Đại Lôi hỏi.
"Vẫn chưa, nhưng nhìn qua chí ít có ba đến năm vạn trang bị, điều này đủ để trang bị cho một đội quân."
"Ừm, Mạc Minh Mễ chuẩn bị nhiều trang bị như vậy để làm cái gì, cũng không thấy hắn lấy ra dùng." Trình Đại Lôi âm thầm suy nghĩ, sau khi Nghiêm Địch chết, cũng không có người có thể biết rõ nội tình.
"Quay lại tìm người hỏi một chút, xem trong đám tù binh có ai biết không?”