Chương 466: Đông Đi Xuân Đế
Tường sập có thể xây lại, bị thương có thể trị hết. Nhưng toàn bộ sự việc là một đòn giáng mạnh vào tinh thần của Trình Đại Lôi
Giờ khắc này hắn ngồi trong thùng gỗ, khói mù lượn lờ, tóc ướt nhẹp rủ xuống hai vai. Tô Anh dùng một khăn lông ướt cẩn thận từng li từng tí lau lưng cho hắn.
Trên cơ thể của Trình Đại Lôi có nhiều vết thương, một số do gạch rơi trúng, một số thì bị thương khi ngã xuống. Lúc khăn ngấm nước chạm qua, bắp thịt vẫn sẽ vô thức run rẩy.
Tô Anh giật mình sau khi nhìn thấy, cô hỏi: "Sao huynh lại tự giày vò mình như thế này?”
Trình Đại Lôi im lặng che mặt.
"Bây giờ bên ngoài đều nói rằng huynh bị điên, ám ảnh việc phá hủy bức tường.”
Trình Đại Lôi lần nữa che mặt, hận không được vùi đầu vào trong nước. Hiện tại mình đã nắm giữ sức mạnh tuyệt thế nhưng lại chưa thể khống chế nó được. Mỗi lần sử dụng Hình Thiên ba búa, sát khí cuồng bạo đó cố gắng phá hủy mọi thứ, ngay cả bản thân hắn.
Đây không phải luyện công, đây quả thực là liều mạng. Trình Đại Lôi không chút nghi ngờ, nếu như lặp lại mấy lần, thì sẽ có ngày mình tự giết chết mình..
Xem một đời anh hùng của Trình Đại Lôi, ách... Trước mắt bản thân cũng được xem là anh hùng, nếu như không chết tại chiến trường, mà chết ở trong tay mình, như vậy sao có thể truyền cho hậu nhân.
Không lẽ sử quan sẽ ghi thêm một dòng lưu chú: Lưu tặc Trình Đại Lôi, làm nhiều việc ác, giết người như ngóe, về sau phát điên, tự mình diệt mình.
Không thể nói rằng mình sẽ được đưa vào "Tiểu sử hài hước" và những thứ khác, để ngàn người ùa vào cười nhạo.
Phải có thứ gì đó có thể hạn chế sức mạnh trong cơ thể người, nếu không nhất định sẽ bị sức mạnh này phản hệ.
Trình Đại Lôi di chuyển tay trong nước ấm, để nước nóng đi qua giữa các ngón tay của mình, cảm nhận lực cản có như không.
Tô Anh khẽ giật mình, cảm giác mu bàn tay của mình bị Trình Đại Lôi nắm chặt, cô kinh ngạc, nhưng không hề có tránh né, bên trong miệng lại phát ra một tiếng giận dỗi.
"Huynh, cái đồ không thật thà, lại đang có chủ ý xấu xa gì sao…”
Căn phòng vắng lặng im phăng phắc, chỉ có mùi thơm thoang thoảng.
Trình Đại Lôi được Tô Anh giúp mặc y phục tươm tất, một bộ quần áo ngắn màu trắng mơ, lưng cõng Đại Phủ, ai cũng không mang theo, một mình cưỡi hắc ngưu rời khỏi Cầm Xuyên quan.
Liễu Chỉ cùng Tiểu Đào dọn dẹp phòng, đem nước trong thùng gỗ múc ra, đổ ra bên ngoài, sau đó thu dọn thùng gỗ sang một bên.
Tiểu Đào vén tay áo lên, trên mặt thấm mồ hôi, một bên bận rộn một bên oán trách.
"Tắm rửa gì mà nhiều nước thế, cũng không biết bọn họ đang chơi đùa cái gì."
...
Cưỡi trâu ra khỏi Cầm Xuyên.
Trình Đại Lôi ngồi trên lưng hắc ngưu, để nó vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Đông đi xuân tới, lại là một năm, băng tuyết bắt đầu tan, vạn vật như bừng lên sinh khí mới. Trời cao biển rộng, tươi xanh ẩn hiện dưới ngọn cỏ khô héo, bãi đất hoang nơi tuyết tan đầy bùn đen.
Tám trăm dặm Cầm Xuyên, đất đai rất màu mỡ, nhưng vì chiến tranh và chính quyền hà khắc, nên đất đai bị bỏ hoang quá lâu.
Những người tị nạn lần lượt di cư đến đây, trại Cáp Mô đã cho bọn họ mượn khẩu phần lương thực, hạt giống, công cụ, đợi đến năm sau thu hoạch sẽ trả lại, bây giờ bọn họ đang canh tác đất đai, rất nhiều người tập hợp lại một chỗ, làm thành một cái thôn xóm nhỏ. Nếu thật sự có thể bén rễ ở mảnh đất này, vậy mấy trăm năm sau có lẽ sẽ trở thành hộ gia đình lớn.
Trình Đại Lôi cưỡi hắc ngưu đi qua, mọi người cũng không biết vị này là chủ nhân của Cầm Xuyên, bọn họ thỉnh thoảng dừng công việc ở trong tay rồi dò xét đối phương, nhưng chỉ là hiếu kỳ vì sao hắn lại mang một cái búa lớn như vậy trên người. Thế nhưng khi thấy Trình Đại Lôi mang theo sát khí trên mặt, một thân tràn ngập huyết ý, khiến cho người ta có chút e sợ, cho nên cũng không có ai chào hỏi với hắn.
Mùa xuân là một mùa tốt đẹp, khiến mọi người cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ và ngày mai sẽ tốt đẹp hơn hôm nay.
Trình Đại Lôi dừng lại trước dòng sông, đây là phụ lưu của một con sông lớn, từ trên cao chảy xuống, vừa đúng lúc đụng phải một vùng đất trũng, dòng nước rất là chảy xiết, sóng nước cuộn lên từng tầng.
Trình Đại Lôi đứng trên bờ sông một lúc lâu, cuối cùng vẫn là quyết định làm theo kế hoạch của mình. Hắn cởi quần áo ra, đem y phục giày, cột trên lưng trâu, chỉ mặc lại một chiếc quần cộc duy nhất.
Cũng may bốn phía đều là cỏ dại cao đến đầu người, có thể giúp Trình Đại Lôi che chắn thân hình, nếu không mọi người sẽ nghĩ rằng chủ nhân của Cầm Xuyên là một người cuồng khỏa thân.
Trình Đại Lôi chạm chân vào nước thử thăm dò, chân vừa thấm nước, cả cơ thể liền đánh một cái rùng mình.
Tuy đông đi xuân tới, nhưng nước sân vừa mới tân vẫn như cũ lạnh đến thấu xương. Đương nhiên, thể lực hiện tại của Trình Đại Lôi không sợ lạnh đến mức này, hơn nữa công phu của hắn đã được luyện đến trình độ cao nên có thể tránh rét, tránh nóng, không gió sương xâm nhập. Nhưng điện kiện hiện tại cũng không thể đánh đồng với phòng ở ấm áp và mùi hương thơm phảng phất.
Mùi hương là mộ anh hùng, không ăn khổ trong khổ, thì sao có thể đứng trên vạn người, cho nên hắn thà khổ một hồi còn hơn là chịu khổ một đời.
Trình Đại Lôi tự rót cho mình mấy bát “súp gà”, cắn răng đứng trong dòng nước, bản thân còn chưa kịp thích ứng, thì thân thể suýt chút nữa đã bị sóng đánh ngã ngửa.
Hắn miễn cưỡng mới có thể đứng thăng bằng hơn, trải qua cảm giác lạnh lẽo ban đầu, ngược lại về sau cũng không thấy khó chịu nữa. Cái khó vẫn là ở tác động của sóng nước, sóng nước vỗ vào người, thả lỏng một chút sẽ mất trọng tâm.
Nếu như mất đi trọng tâm, chết chìm ở hạ lưu, sử quan đi qua có thể ghi chép lại: Ác tặc Trình Đại Lôi, mùa đông đi bơi cuối cùng chết chìm dưới sông.
Nghe vào tai trông rất nực cười.
Hắn nắm chặt búa, thôi thúc mãnh thú tỉnh dậy. Sức mạnh thức tỉnh trong cơ thể và ập xuống như dòng nước chảy xiết, Trình Đại Lôi nắm chặt búa, nghịch sóng nước liên tục đánh xuống.
Kế hoạch thực sự phát huy tác dụng, con mãnh thú trong người vẫn rất mạnh mẽ, thế nhưng vẻ táo bạo, phấn khởi đã bị hạn chế lại.
Đắm mình trong nước tự nhiên khác với ở trong không khí, bởi vì lực cản của nước, một trăm kg sức lực chỉ có thể còn lại nhiều nhất mười đến hai mươi phần.