Chương 467: Trâu Của Lão Tử Đâu??

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,026 lượt đọc

Chương 467: Trâu Của Lão Tử Đâu??

Càng bị hạn chế, cơn thịnh nộ trong cơ thể càng nặng, sức mạnh dâng trào tràn ra ngoài, nhưng lại bị dòng nước hạn chế.

Lần trước sử dụng Hình Thiên ba búa, ý thức của Trình Đại Lôi đã mơ hồ, gần như dựa vào bản năng để chiến đấu, như là dã thú. Nhưng hôm nay, bởi vì dòng nước trợ giúp, hắn vẫn có thể duy trì được một chút tỉnh táo.

Hắn đang trải nghiệm, làm quen và điều khiển sức mạnh này, sau đó buộc lên xiềng xích cho mãnh hổ trong cơ thể.

Một lúc lâu sau, Trình Đại Lôi đã rơi vào tình trạng kiệt sức, hắn nặng nhọc hít thở, thu búa lại và leo lên bờ.

Dù ngã trên mặt đất và thở hổn hển, trên người không còn chút sức lực và cơ bắp vẫn còn đau nhức, nhưng Trình Đại Lôi vẫn rất vui.

Thực tiễn đã chứng minh rằng phương pháp này có hiệu quả, chỉ trong vòng nửa tháng, hắn có thể làm chủ được sức mạnh này và trở thành một sơn tặc đẳng cấp tuyệt thế chân chính.

Có phải mỗi người khi đến đẳng cấp tuyệt thế đều cần phải vượt qua bước này, tương tự như thức tỉnh chuyên nghiệp trong game. Lâm Thiếu Vũ cũng như vậy sao? Còn Hòa Thân, hắn ta đã từng thức tỉnh hay là chưa trải qua bước này.

Trình Đại Lôi nằm trên mặt đất một lúc, chờ đến khi hô hấp đều đặn, mới quyết định trở về đại bản doanh. Nói tóm lại, khó khăn là tạm thời, tương lai là tươi sáng, hết thảy còn cần nỗ lực.

Trình Đại Lôi lại rót thêm cho mình một bát “súp gà”, đứng dậy, ánh mắt nhìn một vòng chung quanh, đột nhiên hét ầm lên với bãi đất trống trống rỗng trước mặt.

"Trâu của ta đâu, ai không có mắt dám trộm trâu của ta!”

Trời đầu xuân còn se lạnh, đàn én bay từ Nam ra Bắc, đây chính là vạn vật đi theo thời tiết. Trình Đại Lôi lặng người đứng ở bờ sông, bưng bít lấy đũng quần, âm thanh không khỏi nghẹn ngào.

Tuy nói đã vào xuân, nhưng khí trời vẫn rất lạnh, gió từ Tây Bắc thổi đến, thổi qua khu đất hoang, không khác gì đao nhỏ đang trêu chọc thân thể Trình Đại Lôi.

Xuân cô nương vừa đến, Trình Đại Lôi liền vứt áo quần.

"Tên vương bát đãn nào dám trộm trâu của lão tử!”

Mặc Ngọc ô trâu chính là phần thưởng của hệ thống cấp cho, thú cưỡi đỉnh cấp, bổ sung kỹ năng: va chạm dã man, sức mạnh bằng đá. Khuyết điểm duy nhất là xấu xí, nhưng có thể đánh có thể chạy, mấy ngày gần đây Trình Đại Lôi sử dụng phải nói là thuận buồm xuôi gió.

Con hắc ngưu này tinh thông nhân tính, Trình Đại Lôi cũng không quan tâm đến nó, cho nên mới dám thả ra để nó ăn cỏ ở bờ sông. Nhưng ai biết từ trong nước leo ra, hắc ngưu vậy mà biến mất không còn tăm hơi.

Mất hay không mất chỉ là phụ, mấu chốt là bây giờ mình làm sao trở về đây. Tốt xấu gì thì hiện tại cũng là thủ lĩnh của Cầm Xuyên Quan, nếu như chuyện mình cuồng khỏa thân bị truyền ra ngoài…Vậy thì mặt mũi xem như vứt đi à?

Nhưng trời cao đất rộng, biết đi nơi nào tìm hắc ngưu, cũng không thể nhịn đến đêm khuya, rồi mới sờ soạng trở về đi.

Trình Đại Lôi mang theo búa, lén lén lút lút đi trên cánh đồng hoang, trong lòng đang âm thầm quyết tâm.

"Nếu thật có người dám trộm trâu của lão tử, vậy thì lão tử nhất định một đao giết hắn.”

Một đường trong lòng run sợ, sợ bị người khác phát hiện, nhưng đi không xa, liền nghe phía trước có tiếng nói chuyện. Trình Đại Lôi không dám tới gần, mà vùi ở trong bụi cỏ nhìn về phía đó.

Đối phương có nhân số không ít, mấy con tuấn mã cầm đầu đi phía trước, người trên ngựa ăn mặc cẩm bào tinh xảo, trong đó còn có tiểu cô nương xinh giống như ngọc thạch.

Mà con trâu ngốc nhà mình thì đang bị bọn họ bao vậy ở chính giữa.

Súc sinh này làm sao trốn tới nơi này, y phục của mình bây giờ còn đang trên lưng trâu.

Tuy phát hiện, nhưng Trình Đại Lôi cũng chưa dám lộ diện, trên thân không có mặc y phục, cho nên vẫn hơi chột dạ.

Cả đám vây quanh hắc ngưu, trên mặt vừa nói vừa cười.

"Con trâu đen này nhìn qua thật kỳ quái, tuy xấu, nhưng lại rất thú vị." Cô nương kia nói.

"Đình cô nương nếu như thích, vậy thì nó chính là của cô, đợi ta bắt được, sẽ đưa nó cho Đình cô nương." Một nam nhân áo lam nói.

"Ha ha, nếu như đưa, thì phải là Tống công tử đưa, còn ngươi tặng, sợ là Đình cô nương sẽ không nhận." Một nam nhân mặc nho sam mở miệng nói.

Trên mặt cô nương ửng lên màu đỏ, lại vụng trộm giương mắt nhìn về phía một công tử mặc y phục tím, giống như mong đợi.

Công tử áo bào tím họ Tống, tên Du Cừ, chính là con trai của Tống Bá Khang. Lần này Tống Bá Khang bị Tướng Phủ phái tới chủ trì chuyện ở Tây Bắc, cho nên hắn mới dẫn ngươi đi xem qua một chút, một là tìm hiểu thông tin, hai là du sơn ngoạn thủy.

Mấy người khác tất cả đều là môn khách hoặc là bằng hữu của hắn, còn cô nương kia cũng có lai lịch không nhỏ. Cô là cháu gái của Thừa Tướng Đế Quốc, tên gọi Tiết Vấn Đình. Tiết gia cùng Tống gia đều có ý thúc đẩy hôn nhân cho hai người, xem như quan hệ thông gia chính trị.

Nam nhân áo lam tên là Chung Vũ Tài, ánh mắt có chút giảo hoạt.

"Ta bắt được Hắc Ngưu, tự nhiên cũng là thay Tống huynh đưa, hiện tại cứ xem ta ra tay bắt Hắc Ngưu, sau đó dâng vật quý cho công tử và tiểu thư.”

Chung Vũ Tài tuy có vẻ hiếu thắng nhưng thực ra cũng là người có chút suy nghĩ, hắn xuất thân không cao, nếu leo lên được cành cao của nhà họ Tống thì địa vị của cả gia tộc cũng được lên cao. Đương nhiên, không thể xúc phạm hai nhà Tiết, Tông, ngược lại còn phải tận lực nịnh nọt.

Hắn phóng ngựa nhào về phía hắc ngưu, thân thể từ trên ngựa vọt lên, đánh về phía hắc ngưu.

Hắc ngưu ngẩng đầu, trong mắt tựa hồ có chút hoang mang, nếu như nó là con người, nhất định sẽ nghĩ: Con hàng này đang làm gì?

Ngay cả Quan Ngư cùng Tần Man đều sờ không tới hắc ngưu, huống chi là Chung Vũ Tài. Vốn dĩ hắc ngưu đang an tĩnh liền đột nhiên tăng tốc, Chung Vũ Tài hụt thế đập xuống mắt đất, giống như một con chó đang gặm bùn.

Một màn như vậy khiến cho đám người có một trận cười vang.

Chung Vũ Tài đứng lên, trên mặt lại không có nửa điểm xấu hổ, chỉ là nói: "Tống huynh, con trâu này có chút kỳ quái, ta không thuần phục được, ngươi cũng phải cẩn thận một chút."

Nếu là lá xanh, thì phải làm một mảnh lá xanh thật tốt, dùng sự bất lực của mình để làm bệ đỡ cho bản lĩnh của Tống Du Cừ. Nếu như ngươi đoạt đi danh tiếng hoa hồng của hắn, vậy hắn có cho ngươi tồn tại hay không.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right