Chương 485: Chỉ Có Một Người

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,628 lượt đọc

Chương 485: Chỉ Có Một Người

Trình Đại Lôi cười ha hả, trong lòng là vừa buồn vừa vui, vui chính là thuộc tính ẩn của Tô Anh quả nhiên hữu dụng, lo chính là về sau nếu mình muốn làm chuyện gì xấu, cũng đừng ảo tưởng có thể che giấu cô.

Trình Đại Lôi mở tài liệu trước mặt, nói: "Xảy ra chuyện gì, muội cũng đã biết. Toàn bộ thứ này đều do Lương Châu thành đưa tới, ta vừa rồi nhìn nửa ngày, cũng không thu hoạch được gì. Muội nhìn thử xem có thể tìm ra đầu mối gì không?"

"Những việc này ta còn chưa làm, e rằng sẽ không giúp được huynh."

"Ai, muội phải tin tưởng bản thân mình.”

Trình Đại Lôi đưa Tô Anh đến ngồi sau án sách, sau đó thắp đèn dầu. Tô Anh cũng không còn cách nào khác là phải ngồi xuống và xem qua những tài liệu kia.

Hầu hết các tài liệu được sử dụng để khám nghiệm tử thi, cũng như một số manh mối từ việc kiểm tra tại chỗ. Sau khi đọc qua những thứ này ra lại phảng phất có thể ngửi thấy mùi máu tươi.

Tô Anh đọc từng chữ một, ánh đèn đánh vào bên mặt cô, phác hoạ ra gương mặt hoàn mỹ. Trình Đại Lôi giúp cô vén sợi tóc ra sau tai, Tô Anh ngẩng đầu, hai người ánh mắt nhìn nhau, đôi bên đều mỉm cười.

Tô Anh đã Đọc ra rất nhiều nội dung, nhíu mày, trong mắt ẩn ẩn có vẻ thống khổ.

Cho dù là sớm chiều ở chung, nhưng trên thực tế, Trình Đại Lôi cũng không hiểu rõ con người Tô Anh.

Tô Anh khi còn rất nhỏ đã có một loại năng lực, có lẽ tương tự như tài năng: bước vào một môi trường xa lạ, cô ấy có thể đọc thông tin trong phòng trong thời gian rất ngắn, thậm chí có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra trong phòng.

Khi đối mặt với người lạ, cô ấy có thể nhìn thấu suy nghĩ của người kia và khám phá suy nghĩ của đối phương.

Đây không phải là một năng lực làm cho người ta vui vẻ, nhìn rõ mọi việc, khám phá nhân tâm. Mà nhân tâm... đa phần đều xấu xí.

Dối trá, xảo trá, nhu nhược, hoang ngôn.

Khi còn nhỏ, lại cảm nhận được rất nhiều năng lượng tiêu cực, không có gì ngạc nhiên khi Tô Anh chưa từng làm nũng cho đến tận bây giờ.

Càng về sau, Tô Anh cũng rất ít vận dụng phương diện năng lực này. Giống như hôm nay, khi cô đọc qua những tài liệu trước mặt, không chỉ có thể trải nghiệm tâm tình của hung thủ, mà còn cả nỗi sợ hãi và tuyệt vọng của người bị sát hại.

Đây là cảm giác rất đau khổ. Sau đó chân mày cô không tự giác mà nhăn lại, lông mi vô thức run run.

"Mệt mỏi à?" Trình Đại Lôi nói: "Nếu không thì nghỉ ngơi một chút."

Tô Anh cười lắc đầu: "Giết người khả năng chỉ có một người?"

Trình Đại Lôi khẽ giật mình, nói: "Làm sao có thể, toàn bộ Lương Châu đã có hơn trăm người bị giết, nếu như chỉ có một người, làm sao có thể làm được."

"Ta không rõ những gì huynh nói, nhưng theo cảm nhận của ta, kẻ giết chỉ có một loại người cảm xúc, cũng không có khả năng nhiều người nhưng lại chỉ có một loại cảm xúc..." Tô Anh nói: "Ở đây cũng không thể nhìn ra cái gì, hay là chúng ta đi đến nơi xảy ra vụ án để xem xét?”

"Hiện tại?" Trình Đại Lôi nói: "Trời đã rất khuya?”

"Đi xem một chút đi, huynh không phải rất gấp à. Sớm giải quyết những việc này, huynh mới cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt."

Trình Đại Lôi hơi ngập ngừng, sau đó nắm thất phu kiếm ở bên người.

"Đi."

Hai người đi ra phủ Tướng Quân, hướng về phía hiện trường vụ án, đêm tĩnh mịch không một tiếng động, đất hoang trống trãi khiến cho người ta có một làm cảm giác rùng mình.

Phiền Lê Hoa hiện tại cũng chưa có ngủ, cô đang đi trong sân hóng mát, lại vô tình nhìn thấy Trình Đại Lôi cùng Tô Anh lén lén lút lút rời khỏi phủ tướng quân.

"Muộn như vậy, hai người kia muốn làm gì."

Thấy cảnh này, trong đầu không khỏi có chút tò mò, cô thủ sẵn trong tay một thanh đoản đao, lặng lẽ đi theo hai người họ.

Một đường đi tới nơi xảy ra án mạng, nơi này vừa có người mới chết, cho nên sẽ không có ai dám tới gần. Lúc đẩy cửa phòng ra, một cỗ gió mát đập vào mặt, Trình Đại Lôi rắn rắn chắc chắc rùng mình một cái.

Trình Đại Lôi không thể nắm bắt được tâm tình của Tô Anh, thoáng qua một hồi ngắn ngủi, rất nhiều tin tức xông vào não Tô Anh. Kẻ giết người lãnh khốc, kẻ bị giết kêu thảm...Đầu óc cô hỗn loạn, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi nhợt nhạt.

Trình Đại Lôi ôm lấy Tô Anh, Tô Anh gật đầu ra hiệu với hắn, cất bước đi vào giữa phòng.

Cách đó rất xa, Phiền Lê Hoa nhìn thấy cảnh này, khẽ cong môi, từ đáy lòng hừ lạnh một tiếng.

Tô Anh ổn định lại tâm thần, bắt đầu nếm thử tâm tình của kẻ giết người.

Trình Đại Lôi đứng bên cạnh cô, giơ bó đuốc trong tay, chỉ một thoáng ngắn ngủi, cô giống như biến thành một người khác, bắp thịt trên mặt kéo căng, lạnh lùng như nham thạch, trong mắt lóe ra nụ cười hưng phấn.

Trình Đại Lôi cảm thấy có chút sợ hãi, đơn giản là tại vì vẻ mặt của Tô Anh thực sự có chút quỷ dị. Nhưng hắn cũng không dám quấy rầy, sợ mình sơ suất sẽ hù dọa đối phương.

Thật lâu, biểu lộ trên mặt của Tô Anh mới khôi phục bình thường, cả người thay đổi càng thêm suy yếu, Trình Đại Lôi nhẹ nhàng đỡ lấy cô, mới phát hiện phía sau lưng cô đã bị mồ hôi lạnh ướt đẫm.

"Chỉ có một người." Tô Anh bình phục hô hấp: "Là nam nhân, dáng người rất cao lớn, lúc giết người thủ đoạn rất sạch sẽ. Khả năng hắn chỉ là vì khoái lạc mà giết người, giống như con người đi săn giết thú hoang, giết người có thể làm cho hắn hưng phấn."

"Có biết hắn đi về hướng nào không?”

"Đại khái là hướng..." Ngón tay của Tô Anh chỉ về một phương hướng.

“Là ai!”

Đúng vào lúc này, Trình Đại Lôi chợt nghe ngoài cửa sổ vang lên động tĩnh, hắn bỗng nhiên quát một tiếng, thân thể bay lên cao, đánh vỡ cửa sổ lao ra ngoài.

Hành động rất nhanh chóng, Tô Anh vốn chưa kịp phản ứng. Đợi cô đi ra khỏi phòng, liền thấy Trình Đại Lôi đặt kiếm trên bả vai của một người, hai người hai mắt nhìn nhau, đôi bên đều im lặng.

Trình Đại Lôi lộ vẻ tức giận thu kiếm lại, lại có chút không nói nên lời: "Tại sao lại là cô.”

"Tại sao không thể là ta, các ngươi đến thì không cho ta tới sao." Phiền Lê Hoa mạnh miệng nói: "Có manh mối gì không?”

Đích thật là có chút manh mối, thuộc tính ẩn của Tô Anh vẫn đáng tin. Vốn dĩ muốn mang Tô Anh đi bắt hung thủ, nhưng nhìn sắc mặt của cô, sợ đã có chút nhịn không được.

"Phiền trại chủ, làm phiền cô đưa Tô Anh trở về, ta đi tìm ma đầu kia."

"Hay là ta cùng đi với huynh." Tô Anh.

"Không, mình ta đi là được." Trình Đại Lôi thu kiếm vào vỏ, đi về phía tây.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right