Chương 486: Ác Nhâ

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,402 lượt đọc

Chương 486: Ác Nhâ

Trình Đại Lôi đi về phía tây, nơi hoang vu chỉ còn lại hai người cô độc, ban đêm không thấy ánh sáng, đằng xa cũng không biết có dã thú gầm thét, phát ra những tiếng kêu quái dị hay không.

Tô Anh cùng Phiền Lê Hoa đứng đối mặt nhau, hai bên đều có chút ngượng ngùng lúng túng. Phiền Lê Hoa giơ bó đuốc trong tay, gương mặt hơi ửng hồng vì lửa nóng, lại không biết nên nói cái gì cho phải.

"Phiền gia cô nương." Chung quy là Tô Anh có chỉ số EQ (Cảm xúc) cao hơn một chút, cho nên cô rất nhanh bình tâm và mở miệng nói lời cảm tạ: "Làm phiền ngươi."

Phiền Lê Hoa ngừng lại một lát, sau cùng phun ra hai chữ: "Đi thôi."

Từ nơi này đến Cầm Xuyên quan cũng không xa, mà lúc đến bọn họ cũng không cưỡi ngựa, vì vậy trở về chỉ có thể đi bộ.

Phiền Lê Hoa nắm chặt thanh đoản đao ở trong áo tay phải, tay trái giơ bó đuốc, đi ở đằng sau Tô Anh đằng. Như thế, nếu như có tình huống gì ngoài ý muốn, cố có thể phát giác trước tiên.

Một đường lặng lẽ, người nào cũng không nói gì, chỉ có cước bộ giẫm qua cỏ khô phát ra âm thanh đôm đốp.

Tô Anh dĩ nhiên phát giác được Trình Đại Lôi cùng Phiền Lê Hoa có cái gì đó, nhưng cô cũng không định nói cái gì. Tuy bây giờ nữ nhân đều rộng lượng, nhưng Tô Anh còn không có rộng lượng đến mức muốn đem những nữ nhân khác đẩy lên người Trình Đại Lôi.

Cô đi rất chậm, thân thể hơi suy yếu, cho nên không thể đi nhanh được. Trong lòng Phiền Lê Hoa vẫn có mấy phần nóng nảy, Trình Đại Lôi muốn đi tìm tên ác nhân ở Cầm Xuyên, mà Phiền Lê Hoa cũng vậy.

Chờ đưa Tô Anh về Cầm Xuyên quan, cô dự định lập tức đi theo đường, đuổi theo Trình Đại Lôi.

Chỉ cần phát hiện đối phương, bản thân ắt có niềm tin giết chết đối phương, hiện tại khó khăn nhất chỉ là không thể tìm thấy đối phương mà thôi.

Cô cất giấu đao ở trong tay, mài đến sắc bén, trong vòng ba bước, chắc chắn có thể cắt đứt họng bất cứ người nào.

Ăn nói và làm việc, Phiền Lê Hoa có lẽ không am hiểu, mà bản thân cô cũng rất rõ điểm này. Thứ mà cô am hiểu nhất, chính là giết người.

Một đường trở về Cầm Xuyên quan, lập tức đem Tô Anh giao cho thủ vệ cổng thành, Phiền Lê Hoa lấy một con ngựa, vội vàng chạy đi.

Phiền Lê Hoa đi rất nhanh, cho dù trong màn đêm cô cũng duy trì tốc độ cực nhanh. Cánh đồng hoang vu này không có bất kỳ chướng ngại vật gì, cực thích hợp để cưỡi ngựa xuyên qua.

Mục đích đầu tiên của Phiền Lê Hoa chính là tìm được Trình Đại Lôi, Trình Đại Lôi lúc rời đi có cầm theo bó đuốc, hắn như ngọn đèn đơn độc giữa vùng đất hoang vu này, cho nên không khó để tìm thấy.

Chờ đến khi hai người gặp nhau, có thể cùng đi tìm tên ma đầu kia, đương nhiên, nếu như chỉ có mình đụng mặt kẻ đó, thì cũng không có gì là xấu.

Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đạo hắc ảnh, chỉ là trong tay không có lửa, hắn ta cứ đứng như vậy giống như một vật cản đường.

Có lẽ là cây đuốc đã cháy hết, Phiền Lê Hoa thở phào nhẹ nhõm, dừng ở trước mặt hắn.

"Ta đã đem người của ngươi trở về, yên tâm, cô ấy không bị gì cả, nhưng sao ngươi lại chờ ở chỗ đây, có tìm ra manh mối gì không?”

Bóng đen ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt nhợt nhạt.

"Ta đang chờ ngươi nha."

......

Trình Đại Lôi đi theo hướng Tô Anh chỉ để tìm tên ác nhân, hắn đương nhiên hiểu được rằng ở giữa hư không, gió có thể tùy ý chôn vùi dấu vết của một người, tìm được người cũng không phải dễ dàng.

Nhưng Trình Đại Lôi ẩn ẩn có loại cảm giác, tối nay mình nhất định sẽ gặp được đối phương. Có lẽ đó là sự cảm ứng giữa đồng loại, Chung Vĩ Hổ trước đó đã nói, Trình Đại Lôi cũng là một tai hại cho Lương Châu này.

Hổ lên núi gặp hổ xuống núi, rồng ra biển gặp rồng lên mây, hai con thú đánh nhau thì nhất định phải có một con chết, không thể nói trước, đối phương cũng chính là địch thủ có thể ngang sức với mình. Không biết Khoái Kiếm của mình có thể cắt đứt cổ họng của đối phương hay là đối phương sẽ xé rách bộ ngực của mình, lấy ra trái tim nóng hôi hổi.

Nghĩ tới đây, Trình Đại Lôi vậy mà ẩn ẩn hưng phấn lên, máu trong lồng ngực đã bắt đầu nóng rực.

...

Bóng đen đứng giữa đường, trên người mặc một chiếc áo choàng đen, khoảng cách lúc nãy quá xa, Phiền Lê Hoa không thể nhìn rõ, nhưng khi lên tiếng, cô khẳng định đối phương không phải là Trình Đại Lôi.

Khi người bên kia ngẩng đầu lên và lộ ra khuôn mặt tái nhợt sau lớp áo choàng, Phiền Lê Hoa đã phán đoán ra danh tính của người kia bằng trực giác.

Khuôn mặt giống như mới bò ra khỏi nấm mồ, nồng nặc mùi máu, quan trọng nhất chính là ánh mắt của đối phương.

Trên thảo nguyên có quá nhiều thú hoang, hôi lang, báo tử, sài cẩu... Phiền Lê Hoa khi còn rất nhỏ đã có thể bắt được những con thú hoang này, cho nên cũng không xa lạ gì với ánh mắt của thú rừng.

Trên thực tế, dã thú và con người không khác nhau là mấy, hôi lang (sói xám) lúc săn cừu cũng không kích động, cũng như con người khi giết gà cũng không ai nói tàn nhẫn.

Ánh mặt của người này, cũng không khác gì khi đang chuẩn bị giết một con gà vậy.

Nếu không có đôi mắt như vậy, có lẽ không thể giết người như một con chó, tàn sát hơn trăm mạng người bằng sức mạnh của chính mình.

Sau khi xác nhận danh tính của đối phương, Phiền Lê Hoa mỉm cười.

"Ngươi đang chờ ta à, vừa lúc, ta cũng đang tìm ngươi."

Thanh âm rơi xuống đất, thân ảnh từ trên ngựa lập tức lao tới, dùng tay phải cầm cán dao đâm thẳng vào cổ họng đối phương.

Phiền Lê Hoa lúc trước có thể đánh rơi Tần Man, Trương Phì, Cao Phi Báo, tuy nhiên ở trong đó cũng có người vì cho cô là nữ nhân cho nên không ra tay quá mạnh, nhưng điều đó vẫn không thể phủ nhận bản lĩnh thực sự của cô.

Tốc độ của đao giống như ánh sáng, một đao chém ra, Phiền Lê Hoa đã từ trên ngựa, nhảy xuống phía dưới. Bản thân cũng không mang theo đao thêu nhung, cho nên lúc này chiến đấu dưới đất thì có vẻ thuận tiện hơn.

Nhưng trong tích tắc, Phiền Lê Hoa liền sửng sốt, đao của cô giống như bị mắc vào một tấm lưới sắt, không thể động đậy.

Bóng đen dùng bàn tay nắm chặt lưỡi đao của cô, máu cuồn cuộn chảy ra, nhưng đối phương giống như mất đi cảm giác đau, không có chút cảm giác nào, trên mặt còn mang theo một nụ cười.

"Mặt của ngươi thật xinh đẹp, cô gái tốt thì không nên chơi đao.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right