Chương 487: Chờ Ta Sao??

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,589 lượt đọc

Chương 487: Chờ Ta Sao??

Phiền Lê Hoa cảm thấy ớn lạnh cả người, cô rất muốn giữ khoản cách với tên ác nhân này, dù cho có vứt bỏ đao.

Nhưng cô không có cơ hội rời đi, quái nhân nắm chặt cổ tay cô, Phiền Lê Hoa cảm thấy xương của cô sắp bị bóp nát. Hắn dùng bàn tay đẫm máu bắt lấy tay mình, giống hết như một con độc xà đang quấn chặt lấy cơ thể.

Ngay lập tức, cô cảm thấy cơ thể mình lơ lửng trong không trung, cả người đều bị quái nhân nâng lên.

Hắn trực tiếp nhấc bổng cô lên, thân thể xoay tròn một vòng, bầu trời mờ mịt trước mặt, thân thể vô lực bay lên, sau đó đông một tiếng, ngã xuống cách đó khoản mười bước.

Phiền Lê Hoa cắn răng, tránh cho chính mình hét lên. Nhưng máu đã thấm ướt nướu răng của cô, nội tạng như bị xương sườn đâm thủng, xương khắp người như tan ra thành từng mảnh. Lần đầu tiên, bắp chân phải của Phiền Lê Hoa bị gãy.

Chỉ với một chiêu, cô đã hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.

Khí lực của người này quá lớn, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, Phiền Lê Hoa cơ bản không thể kịp phản ứng.

Quái nhân từng bước đi đến bên cạnh Phiền Lê Hoa, trên khuôn mặt tái nhợt của hắn lộ ra vẻ tê dại, nhưng vô hình chung lại mang đến cho Phiền Lê Hoa một nỗi kinh hoàng vô cùng.

Cô giãy dụa lấy từ dưới đất bò dậy, dùng một chân chống đất, lảo đảo lùi về phía sau.

Bước chân của quái nhân không nhanh cũng không chậm, hắn không ngừng tiếp cận Phiền Lê Hoa, nhưng không hề vội vàng, hấp tấp tới gần cô.

Bất Quá, hiện tại Phiền Lê Hoa giống như chim rơi vào trong tay người, hắn chỉ còn chờ đối phương rơi vào tình trạng kiệt sức, mới có thể bẻ gãy cổ họng của đối phương.

"Gương mặt này của ngươi rất xinh đẹp, nhưng cũng không nên để cho hắn làm bẩn.”

Quái nhân nói ra từng chữ, Phiền Lê Hoa lập tức đổ mồ hôi lạnh như mưa.

Phiền Lê Hoa bị kéo đến bên trong một đường sông khô cạn, nơi này có lẽ là sào huyệt của quái nhân, trong không khí tản ra mùi thối, mặt đất tán lạc các loại xương thú.

Phiền Lê Hoa gần như không nôn được, bởi vì sợ hãi khiến cô tạm quên đi sự khó chịu về thể xác. Kỳ thật, Phiền Lê Hoa không khỏi có chút khâm phục chính mình, cô cho tới bây giờ, tinh thần vẫn không có suy sụp.

Một con chó sẽ không làm người sợ hãi, nhưng khi một con chó bắt đầu đứng thẳng hai chân mà đi, thậm chí trong miệng nói tiếng người, điều này nhất định sẽ khiến cho người ta bàng hoàng sợ hãi. Tương tự, một người sẽ không làm người khác sợ hãi, nhưng khi hắn sống như một con chó, thì sẽ có rất ít người không cảm thấy hoảng sợ.

Quái nhân trên đường đi cũng không nói lời gì, mà khi đến sào huyệt lại càng thêm lặng lẽ. Hắn im lặng nhóm lên một đống lửa, bẻ gãy nhánh cây đem lửa cháy mạnh.

Thỉnh thoảng ánh mắt đảo qua Phiền Lê Hoa, nhưng lại không giống đang ngắm nhìn nhan sắc của cô, mà giống như đang chuẩn bị xé mở bụng của đối phương.

Cô hít sâu một hơi, ngăn lại trái tim đang phanh phanh nhảy loạn. Sự thật đã nói cho Phiền Lê Hoa biết, cô không thể dùng tay đánh bại đối phương, huống chi mình bây giờ còn bị thương. Do đó, Phiền Lê Hoa quyết định dùng ngôn ngữ đả động tâm của đối phương, lừa gạt để hắn buông tha mình.

"Ngươi tại sao lại muốn giết người?" Phiền Lê Hoa.

"Giết người...rất là vui."

Câu trả lời này không khiến Phiền Lê Hoa bất ngờ, nhưng nó vẫn khiến cô kinh hãi. Tất nhiên, Phiền Lê Hoa cũng đã giết rất nhiều người, thậm chí một số người lẽ ra không nên chết, mà Phiền Lê Hoa cũng không muốn đặt cho mình cái tên nữ hiệp. Nhưng từ đầu đến cuối, Phiền Lê Hoa đều không cảm thấy giết người là một trò chơi vui vẻ.

"Giết người là không đúng." Phiền Lê Hoa nói tiếp.

"Bởi vì không đúng, cho nên mới chơi rất vui." Quái nhân quay đầu lại, lộ ra một một nụ cười giảo hoạt.

Nụ cười này ở trên cao nhìn xuống, có mấy phần trào phúng, giống như thể hiện một cảm giác vượt trội nhất định về chỉ số IQ.

Phiền Lê Hoa chợt ý thức được bản thân đã sai lầm, người này không phải là một tên cuồng sát nhân thần kinh biến thái, hắn chính là một tên cuồng sát nhân rất lãnh tĩnh.

Nhưng vì sao hắn lại lỗ mãng nhóm lửa ở bên ngoài như vậy, làm thế nó sẽ trở thành một tấm bia sáng rực trong đêm tối.

Hoặc nói, hắn cố ý làm như vậy

Ngọn lửa vang lên tiếng đôm đốp, nổi bật thân ảnh vô cùng cao lớn của quái nhân. Đúng vào lúc này, một bóng người xuất hiện ở trên đường sông, tay nhấn chuôi kiếm, lông mày phun sát cơ.

Quái nhân gần như ngay lập tức nhận ra sự tồn tại của người bên kia, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn sang.

"Trình Đại Lôi?"

Trình Đại Lôi gật gật đầu: "Ngươi đang chờ ta?"

Trình Đại Lôi Đọc đọc tin tức của đối phương.

Tính danh: Thôi Lộng Hải (ác nhân tuyệt thế danh chấn một phương)

Tuổi tác: 41

Kỹ năng: Không

Thuộc tính ẩn: Khát máu người

Ngay từ đầu quả nhiên không hề đoán sai, đối phương chính là địch nhân có thể đứng ngang hàng ngang sức với mình, hai bên đều là cấp bậc tuyết thế

Quái nhân lên tiếng, lộ ra hàm răng trắng bệch, giống như một loại dã thú tàn bạo.

"Ta muốn ở chỗ này giết chết ngươi."

Hắn đem dao đâm vào lòng bàn tay Phiền Lê Hoa, Phiền Lê Hoa hét thảm một tiếng, đây gần như đã đóng đinh Phiền Lê Hoa xuống mặt đất.

Tốc độ rất nhanh, Trình Đại Lôi cũng chưa kịp phản ứng, sau đó Thôi Lộng Hải lấy tốc độ cực nhanh nhào về phía Trình Đại Lôi.

Không có quy tắc nào, nhưng tốc độ rất nhanh và sức mạnh rất lớn. Trình Đại Lôi thậm chí không có cơ hội rút kiếm, vì vậy hắn buộc phải rút lui, tay đánh mạnh vào lồng ngực đối phương, năm ngón tay cào rách quần áo của hắn ta.

Trình Đại Lôi khẽ thở phào, người này không có bất kỳ kỹ năng gì, vậy mà có thể lên tới tuyệt thế, quả nhiên...

Quả nhiên có thể làm đối thủ của mình.

Thất phu kiếm xuất vỏ (kiếm, đao).

A Phi Khoái Kiếm chiêu thức thứ nhất: Trực lai trực vãng.

Đau đớn xé rách thần kinh Phiền Lê Hoa, nhưng dù sao cô cũng là người từng chém giết người, cho nên chút đau đớn này vẫn không thể làm sụp đổ thần kinh của cô.

Mắt thấy Trình Đại Lôi dùng Khoái Kiếm, cô có chút hồi hộp. Bây giờ Trình Đại Lôi có rất ít cơ hội xuất thủ, bình thường ở trước mặt Phiền Lê Hoa hi hi ha ha, cho nên khiến Phiền Lê Hoa đánh giá sai thực lực của Trình Đại Lôi, cô cảm thấy hắn và mình cũng không khác nhau bao nhiêu.

Nhưng trên thực tế, nó kém nhau rất nhiều.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right