Chương 212: Trận Chiến Thiên Mệnh Bắt Đầu
Quy tắc chiến đấu là như vậy.
Trong bí cảnh Ngũ Hành tổng cộng chia thành năm khu vực.
Trong mỗi một khu vực đều có một bộ phận bảo vật, giấu ở chỗ sâu nhất của bí cảnh.
Sáu người dự thi, sẽ có năm người được phân phối ngẫu nhiên đến từng khu vực khác nhau, bọn hắn phải đánh bại những ma vật cường đại trong khu vực của mình, tìm được bảo vật.
Sau đó, sẽ tiến hành khóa vực, cướp đoạt tín vật của các khu vực khác.
Chỉ có người cuối cùng dung hợp được toàn bộ bảo vật thì mới tính là chiến thắng.
Mà một người còn lại sẽ là một nhân vật tự do.
Hắn sẽ được phân phối ngẫu nhiên đến trong một khu vực nào đó, cho dù là lựa chọn hợp tác, hay dẫn đầu đào thải người đó ra khỏi cục đều có thể.
Trong bí cảnh Ngũ Hành, quy tắc của mỗi khu vực đều khác với Thế Giới Chủ, chênh lệch giữa mỗi người càng cực lớn.
Cho nên phi thường khảo nghiệm năng lực thích ứng của người dự thi.
Với lại khóa vực khiêu chiến, đối với người chủ động khóa vực cũng là một khảo nghiệm phi thường lớn.
Lần chiến đấu này, thực lực, trí tuệ, thậm chí khí vận đều cực kỳ quan trọng, là một lần khảo nghiệm tổng hợp.
Hiện tại, mỗi một người dự thi đều ở trong phòng chờ đợi của mình.
Khi chiến đấu chính thức bắt đầu, trước mặt bọn hắn sẽ xuất hiện một cánh cửa Hư Không, sau khi đi vào đó sẽ vào đến khu vực của mình.
Trong một phòng khác.
Thẩm Ngưng Nguyệt, đại chấp sự, Phương các chủ, còn có Thẩm Thiên Minh đều ở trong đó.
- Chúng ta đều tương đối rõ ràng thần tuyển giả của các thế lực khác, duy chỉ có Thư viện Thiên Phủ thì giữ bí mật rất khá, đến nay cũng không tiết lộ bất kỳ tin tức gì.
Đại chấp sự nói.
Sắc mặt Thẩm Ngưng Nguyệt lành lạnh, trường kiếm trong tay bốc lên sương mù lạnh lẽo.
- Yên tâm, cho dù là ai cũng sẽ chết dưới kiếm của ta.
- Bởi vì, ta là con cháu của Thẩm gia.
Nói xong, nàng còn nhìn thoáng qua phương hướng Thẩm Thiên Minh.
Mà Thẩm Thiên Minh chỉ nghiêm túc ngồi ở chỗ đó, không nói một lời.
……..
Một phương hướng khác.
- Lân Bằng ca ca, cố lên, ngươi nhất định có thể thắng.
Nhan Đồng ôm cánh tay Lân Bằng, một bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người.
Nhưng lúc này, Lân Bằng không để ý tới nàng chút nào.
Hắn nắm bàn tay chặt lại, sắc mặt hắn có chút lo lắng, một kiếm kia của Diệp Hoàng đã lưu lại một vết dơ không thể xóa nhòa trong lòng của hắn.
Lân Bằng mắt nhìn phía trước.
Hôm nay, chắc là sẽ không gặp được nàng…
…
Trên quảng trường, đã có rất nhiều thế lực tới.
Ba tiếng chuông vang, báo hiệu trận chiến sắp bắt đầu.
- Hả? Sao bọn hắn lại còn chưa đi ra?
- Thật là lề mà lề mề!
Diệp Hiểu Hiểu nói.
Lúc này, vị một đạo nhân ở bên cạnh nàng cười nói:
- Vị tiểu tiên tử đáng yêu này, đây cũng không phải là chúng ta giao đấu.
- Loại cấp bậc tồn tại kia, là khinh thường hiển lộ cái gì trước mặt chúng ta.
- Có thể để cho những thế lực chúng ta đến chiêm ngưỡng thiên chi kiêu tử chân chính đã là một loại ân huệ.
Một tiếng “Tiểu tiên tử” làm cho Diệp Hiểu Hiểu lập tức tươi cười.
Nàng quay lại, nói:
- Đại thúc, ngươi từ đâu tới đây vậy?
- Ha ha, ta chính là trưởng lão của tông môn nhị phẩm Chưởng Nguyên Tông, đại tông thứ ba dưới trướng Lăng Vân tông.
- Nha, thật lợi hại, vậy ngươi…
Hai người trong nháy mắt đã nói chuyện rất hợp.
Diệp Tùy Phong lắc đầu, mắt hắn nhìn phía trước, đã nhìn thấy bóng người Diệp Cầm Dao.
Cũng nhìn thấy năm phe thế lực khác, còn có trên thân một ít người trong bọn hắn tỏa ra khí tức không thuộc về phương thế giới này.
- Đông!
- Đông!
Chín tiếng chuông vang, một hình tượng hùng vĩ xuất hiện ở chính giữa quảng trường.
Trận chiến Thiên Mệnh, chính thức bắt đầu!
………….
Chín tiếng chuông vang lên, Diệp Cầm Dao mở to mắt.
Một cánh cửa Hư Không màu trắng xuất hiện trước mặt nàng.
Đó chính là Cảnh Cửa Bí Cảnh, sau khi đi vào sẽ tiến vào chiến trường Thiên Mệnh Chi Địa.
Không do dự, Diệp Cầm Dao đứng dậy.
Bóng của nàng dần dần biến mất trong cánh cửa.
Sau khi cả sáu thần tuyển giả đều tiến vào bí cảnh chiến trường, một bức tranh hùng vĩ xuất hiện trong sân rộng.
Bức tranh giống vậy cũng sáng lên trong phòng mỗi thế lực tham chiến.
Năm khu vực khác nhau, năm loại phong cảnh khác nhau.
Thế giới tràn ngập cương phong, cắm đầy kiếm gãy, đại biểu Kim;
Thế giới rừng rậm nguyên thủy, che khuất bầu trời, đại biểu Mộc;
Thế giới một mảnh băng nguyên, bạo tuyết bay tán loạn, đại biểu Thủy;
Thế giới liệt diễm bay lên, dung nham bộc phát, đại biểu Hỏa;
Thế giới khắp nơi đều là đất hoang vu, cát vàng đầy trời, đại biểu Thổ.
Sáu chùm sáng xán lạn chậm rãi nổi lên trong bức tranh.
Sau khi ánh sáng chậm rãi tán đi, khuôn mặt của sáu vị thần tuyển giả cũng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Thẩm Thiên Minh nhìn bóng người trong thế giới băng tuyết kia, trong nháy mắt sắc mặt hắn trắng bệch, tê liệt ngồi trên ghế.
Vẻ mặt hắn kinh hãi, ngay cả âm thanh cũng khẽ run.
- Bọn hắn… Thật sự đã tới!
…
Trên quảng trường, sau khi tất cả thần tuyển giả xuất hiện lập tức đưa tới một trận reo hò kịch liệt.
- Mau nhìn, đó chính là người của Lăng Vân tông chúng ta.
Thác trưởng lão của Chưởng Nguyên Tông chỉ vào Diệp Cầm Dao trong bí cảnh băng tuyết, nói.
Diệp Cầm Dao vẫn như cũ mặc một chiếc váy màu đỏ sậm, nhưng phía sau váy của nàng còn thêu một cây bút lông, còn có một đồ án mây trắng.
Đó chính là đồ án của Lăng Vân tông.
Nhưng Diệp Hiểu Hiểu biết, hàm nghĩa chân chính của bức đồ án kia là Thư viện Thiên Phủ.
Chỉ có điều loại này cấp bậc như Chưởng Nguyên Tông này còn không biết trên đỉnh Lăng Vân tông còn có một siêu cấp thế lực khác.
- Đó là tỷ tỷ của ta, trận chiến đấu này nàng tất thắng!
Diệp Hiểu Hiểu quơ nắm tay nhỏ.
- Ha ha ha!
Thác trưởng lão càng ngày càng ưa thích tiểu oa nhi này, trêu ghẹo nói:
- Ngươi đáng yêu như thế, nếu có duyên phân, vị tiên tử kia khẳng định sẽ nhận ngươi làm muội muội này.
Hiển nhiên, hắn tưởng rằng Diệp Hiểu Hiểu chỉ đang nói đùa.
- Chỉ có điều có một chuyện ngươi nói rất đúng, người của chúng ta tuyệt đối không sợ bất kỳ khiêu chiến nào!
Diệp Hiểu Hiểu cùng với Thác trưởng lão nói khoác lác.