Chương 228: Chuông Long Môn Nổ
Diệp Tùy Phong không ngăn cản nó, mặc cho nó tiến vào trong cơ thể của mình.
Thế nhưng, khi tia sáng vừa thăm dò vào thân thể của hắn, trong nháy mắt đã bắt đầu điên cuồng run rẩy.
Nó giống như gặp phải hung thú Hoang Cổ gì đó, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Một chớp mắt ngắn ngủi, nó đã trực tiếp chui trở về trong chuông lớn.
Ngay sau đó, toàn bộ chuông lớn cũng bắt đầu rung động.
Diệp Tùy Phong:
- … Sắp hỏng rồi.
Ngoại giới.
- Đông!
Một tiếng chuông vang lập tức làm cho mọi người chú ý.
- Không ngờ lại có người tiến vào à, có quyết đoán như thế sao?
Có người nghi hoặc.
- Người bảy tiếng chuông vang vừa xuất hiện, người này đi vào bây giờ, không phải lòe người thì chính là tự rước lấy nhục.
Có người cười lạnh nói.
- Cái rắm! Hắn là có lòng tin đối với mình!
Tu sĩ mặt tròn nói chuyện với Diệp Tùy Phong lúc nay phản bác nói.
Người kia nhất thời cười:
- Ha ha, chẳng lẽ hắn cũng muốn khiêu chiến bảy tiếng chuông vang hay sao?
Mặt tu sĩ mặt tròn đen lên, không nói gì nữa.
Mấy người khác cũng bắt đầu nghị luận.
- Có lòng tin là chuyện tốt, nhưng bảy tiếng chuông vang, quả thực quá khó khăn.
- Ta xem là không có, đã lâu như vậy mới có một tiếng, phải biết, nếu thiên phú càng mạnh thì khoảng cách giữa hai tiếng chuông sẽ càng ngắn.
Người kia vừa nói xong.
Trong lúc đó, một loạt tiếng chuông vang dồn dập đang vang vọng đất trời.
- Đông đông đông đông đông….
m thanh cực lớn, tần suất cực nhanh, đơn giản khiến người ta tạm thời không hiểu nổi.
Tất cả mọi người lập tức choáng váng.
Cái chuông lớn kia giống như hóng gió, điên cuồng vang động.
Vang chín lần sao?
Chỉ trong thời gian mấy hơi thở, có lẽ đã vang lên chín trăm lần!
Toàn bộ thư viện Thiên Phủ, bao gồm thành Thiên Phủ dưới núi cũng bị tiếng chuông cuồng bạo làm kinh ngạc.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Chuông Long Môn còn có thể vang lên như thế sao?
Hai người Hồn Hư Tử và Động Nguyên thì chảy mồ hôi.
Vị tổ tông này, thật đúng là biết chơi!
Tiếng chuông càng lúc càng nhanh.
Ai cũng không biết nó đến cùng vang lên bao nhiêu lần.
Lúc đạt tới cực hạn nào đó.
- Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang nương theo lấy lực lượng bàng bạc, chuông Long Môn ầm vang nổ tung!
Ngay tiếp theo, phía dưới Long Môn cũng trực tiếp bị nổ không còn, thậm chí linh mạch trong núi cũng bị nổ ra một lỗ hổng cực lớn!
Một bóng người chậm rãi xuất hiện.
Mọi người ngây ra như phỗng.
Thiên phú mạnh cỡ nào mới có thể làm cho chuông Long Môn trực tiếp nổ tung?
Bọn hắn căn bản không cách nào tưởng tượng.
Diệp Tùy Phong nhìn Hồn Hư Tử bên ngoài, nhún vai với hắn.
- Ta cũng không ngờ nó lại nhát gan và yếu như thế.
Khóe mắt Hồn Hư Tử run rẩy, điên cuồng tự an ủi mình.
Không có việc gì, chỉ cần ngài không tức giận là được.
Chỉ cần không có ai đến đây trêu chọc ngài là được.
- Ha ha ha!
Bỗng nhiên, một loạt tiếng cười truyền đến, Hồn Hư Tử lập tức giật mình.
Nguy rồi, nói đến là đến!
- Chuông Long Môn cũng nổ, thật sự là kỳ cảnh vạn năm!
- Đệ tử này, ai cũng không được nghĩ tranh đoạt với lão tử!
Nương theo tiếng cười, một đại hán vóc người cường tráng, mặt mũi tràn đầy gốc râu lách mình xuất hiện trên bầu trời Long Môn.
- Phó viện trưởng!
Đám người Thư viện lập tức khom mình hành lễ.
Lão đại hán nhìn phế tích dưới chân, trên mặt lại không có chút tức giận nào, ngược lại mang theo một chút hưng phấn.
- Ha ha!
Phó viện trưởng lần nữa cười to nói:
- Thật sự là trời phù hộ Thư viện ta, không ngờ lại mang tới cho chúng ta một thiên tài tuyệt thế vạn năm không gặp!
Lão nhìn Diệp Tùy Phong, lớn tiếng nói:
- Người trẻ tuổi, bái nhập làm môn hạ của lão tử đi, lão tử sẽ cho ngươi lãnh hội phong hoa tuyệt thế của thế gian!
Diệp Tùy Phong nhìn sang, còn chưa kịp nói gì thì Hồn Hư Tử đã nổi giận chửi ầm lên!
- Hồng Thứu! Ngươi nhanh cút về cho ta!
Hắn giận quát một tiếng, trong nháy mắt đi tới trước mặt Hồng Thứu.
- Mẹ ngươi ở đây đắc ý cái gì, nhanh cút sang một bên!
Trên trán Hồn Hư Tử chảy ra mồ hôi lạnh, gia hỏa không biết trời cao đất rộng này, còn dám thu Diệp Tùy Phong làm đệ tử.
Hôm nay, người ta đến phá nhà đó!
Nhưng Hồng Thứu cũng không biết, mắt liếc thấy Hồn Hư Tử.
- Lão Hồn Tử, ngươi đang muốn tranh đoạt với ta sao?
Hồn Hư Tử cắn răng, đơn giản muốn bóp chết lão đại hán thô ráp này, không thấy người ta căn bản cũng không giống tu sĩ bình thường sao?
- Bớt nói nhảm, mau trở về!
Hồn Hư Tử giận đến mức trên trán nổi đầy gân xanh.
Hồng Thứu xông tới, trừng con mắt như chuông đồng, tràn đầy nghi hoặc.
- Lão Hồn Tử, sao hôm nay ngươi giống như cha chết vậy?
- Ngươi muốn hắn thì ta nhường cho ngươi là được rồi, cũng không cần tức giận như thế chứ?
Nói xong, hắn còn dùng sức vỗ bả vai Hồn Hư Tử.
Hồn Hư Tử sắp điên rồi, nếu còn để cho gia hỏa này nói tiếp sẽ tuyệt đối xong đời.
Hắn lách mình đi thẳng tới trước mặt Diệp Tùy Phong, giảm thấp âm thanh nói:
- Diệp gia chủ, ta vừa liên hệ với Viện trưởng, hắn đang chờ ở phía sau núi, ta sẽ mang ngài qua đó ngay.
- Mặt khác, người kia có bệnh nặng!
- Ngài tuyệt đối không nên để ý đến hắn!
Diệp Tùy Phong muốn cười, nhưng hắn thật sự cũng không muốn ở chỗ này nữa, nhẹ gật đầu bảo.
- Vậy thì đi thôi.
………
Hôm nay thời tiết quá nóng nên Tổng viện Thiên Phủ náo loạn.
Đầu tiên là xuất hiện một vị thiên tài làm vang lên tiếng chuông, có thể tiến vào tinh Thần Viện.
Trêu đến các vị lão sư tranh đoạt kịch liệt.
Kết quả tiếp đó lại có người có thiên phú cực mạnh, trực tiếp làm nổ Long Môn.
Ngay cả Phó viện trưởng cũng đi ra, tự mình thu đồ đệ.
Nhưng hắn lại bị một vị lão giả chửi mắng một trận, không đạt được cái gì.
Có người nhận ra, vị lão giả kia chính là cổ giáo của thư viện, tương đương với địa vị Thái Thượng trưởng lão trong tông môn, ngày thường căn bản không thể gặp một mặt.
Tiếp đó, vị cổ giáo này dẫn vị trẻ tuổi kia đi đến sau núi.
Nhưng có người phát hiện, vị cổ giáo địa vị cao thượng kia lại luôn là bộ dáng cung kính đối với người trẻ tuổi kia.
Đơn giản không thể tưởng tượng.