Chương 275: Thiên Đạo Lại Là Đệ Đệ Của Ta!
Trong quá trình này, Tiểu Hắc đã hoàn thành nhiệm vụ, về tới bên cạnh Diệp Tùy Phong.
Nó là Thiên Đạo nên đương nhiên thực lực không cần phải nói.
Với lại những mầm non kia vốn là một bộ phận của nó, hai bên tâm niệm tương thông.
Lần này ra ngoài, thật ra chỉ là vì để đặt đầy đủ vật liệu mà thôi.
- Cha, có phải chúng ta đã đến lúc rời khỏi rồi không?
Nó rất thông minh, đã ngửi được một ít mùi không giống bình thường.
- Ừm.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
Sau đó, hắn nhìn về phía chân trời xa xôi, ánh mắt dừng lại trên người một bóng người cao gầy xinh đẹp.
Hắn đã đến lúc cáo biệt.
Diệp Tùy Phong nhìn Tiểu Hắc, cười một nói:
- Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp một người.
- Người nào?
Tiểu Hắc sững sờ.
- Diệp Hoàng.
- Tỷ tỷ của ngươi.
……..
Đông Vực, trên một vùng đất hoang vu.
Năm bóng người không ngừng xuyên qua thoáng hiện trên bầu trời.
Vô số kiếm khí quấy mây gió đất trời, lưỡi kiếm va chạm trên bầu trời, như sấm rền nổ vang.
Ngẫu nhiên có kiếm khí nhàn nhạt đánh trúng những ngọn núi thấp bé nơi xa, cả ngọn núi thấp lập tức sụp đổ!
Vô số núi đá hóa thành bột mịn trên không trung.
Khó có thể tưởng tượng, đám người này chiến đấu cuồng bạo đến cỡ nào.
Chiến đấu cấp bậc như thế, nếu bộc phát ở căn cứ nhân loại thì chỉ sợ lại là một lần sinh linh đồ thán.
Sau một lát, một bóng người màu tím ầm vang rơi xuống.
Bốn người khác cũng theo sát phía sau, vây quanh nàng ở giữa.
Trên bầu trời, một tấm trận đồ to lớn hình lưỡi kiếm đột nhiên đè xuống.
- Ngừng, ngừng, ngừng, nhận thua.
Nữ tử bị vây quanh thở hổn hển từng ngụm lớn.
Uy lực của trận đồ trên đỉnh đầu thật sự là quá dọa người, nàng vẫn còn có chút chịu không được.
Sau khi bốn người khác nghe thấy câu nói này thì thu lại trường kiếm của mình, trận đồ trên bầu trời cũng tiêu tán không còn.
- Điện chủ, đa tạ.
Mấy người đi tới, một người cầm đầu, chính là Phùng Chí.
Ba người khác chính là mấy người được Diệp Tùy Phong cứu lúc ở Cao Lãnh Thanh Cổ, bọn hắn là tứ đại hộ pháp của Diệp Hoàng, cũng là người theo nàng luyện kiếm.
Diệp Tùy Phong truyền kiếm pháp cho bọn hắn là kiếm trận Tru Tiên bản rút gọn, uy lực đương nhiên bất phàm.
Dưới tình huống Diệp Hoàng không sử dụng Cửu Thiên kiếm ý thì không thể hoàn toàn áp chế bọn hắn.
- Ai, đã nhiều năm như vậy, ta vẫn không có cách nào chiến thắng các ngươi.
Khí tức Diệp Hoàng chậm rãi ổn định trở lại, lắc đầu cười nói.
Từ lần đầu tiên gặp mặt mấy người, khi ở trong đình viện của Diệp Tùy Phong, nàng đã bại dưới tay bốn người Phùng Chí.
Lúc ấy, nàng còn lời thề son sắt, đảm bảo với cha rằng mình nhất định có thể thắng bọn hắn, kết quả đã trôi qua mấy năm, nhưng kết quả như cũ không khác nhau chút nào.
- Ngài tiến bộ càng lúc càng nhanh, chỉ sợ không được bao lâu nữa chúng ta đã không phải là đối thủ của ngài.
Phùng Chí cười nói.
Một năm trước, sau khi pháp chỉ Thiên Đạo hoành không, Diệp Hoàng cũng quả quyết chuyển tu Nguyên Thủy công pháp.
Hiện tại, đã sắp hoàn thành, thực lực của nàng tăng lên về chất.
- Ta thật không ngờ, không ngờ cha ta lại mở cho các ngươi một thủ bút lớn như vậy.
Diệp Hoàng hừ hừ hai tiếng, sau đó lấy ra một chút nguyên dịch linh khí, cũng đưa cho bọn hắn một chút, khoanh chân ngồi xuống, khôi phục hao tổn sau trận chiến đấu vừa rồi.
Nàng đã biết, bốn vị này hộ pháp Diệp Tùy Phong đưa cho nàng sớm đã bắt đầu tu luyện công pháp kia.
- Ha ha, cách làm của lão gia đương nhiên có đạo lý riêng.
Phùng Chí cười nói.
- Cắt, ta đã quen bị hắn nuôi thả.
Diệp Hoàng bĩu môi nói:
- Bảo đảm sẽ có một ngày nào đó hắn chọn trúng nữ nhân nào, sau đó sinh mấy đứa bé, cả ngày dính nhau với nhau.
- Giống như một chút truyện ngôn tình trong sách.
- Đến lúc đó, ta sẽ được tự do bay nhảy.
- Thật không tệ!
Diệp Hoàng kê hai tay sau đầu, nằm ngửa ra.
Nhưng lập tức, Phùng Chí đã ném cho nàng một bầu rượu ngon.
- Lão gia quyền cao chức trọng, cho dù có nhiều thê thiếp thì cũng là chuyện bình thường.
- Nhưng nhiều năm như vậy rồi mà ngài ấy vẫn một thân một mình, nói thật, ta còn thực sự chưa từng gặp người nào thủ quy củ giống như lão gia đâu.
Phùng Chí nói.
Diệp Hoàng uống một ngụm liệt tửu, cười nói:
- Thật ra đi, ta không có ý kiến gì đối với chuyện này.
- Tu luyện không tuế nguyệt, tìm bạn đời cũng là một chuyện rất không tồi, chỉ cần đừng tìm người có tầm mắt quá nhỏ là được, loại người này thường sẽ làm cho hậu viện gà bay chó chạy.
- Với lại tốt nhất có thể sớm nói cho ta biết một tiếng, để ta có chuẩn bị tâm lý.
- Nếu đột nhiên mang tới một đệ đệ cho ta gặp, vậy còn không dọa ta sợ chết khiếp sao, rất khó mà tiếp nhận.
Diệp Hoàng vừa nói xong, lại chợt phát hiện mấy người xung quanh đều không nói gì, mà nhìn chằm chằm sau lưng mình.
Nàng bỗng nhiên quay đầu, chỉ nhìn thấy Diệp Tùy Phong đang đứng sau lưng tự mình, ung dung nhìn mình.
- Phốc!
Một ngụm rượu lớn phun trên mặt đất.
- Cha?
- Sao ngươi lại tới đây?
Nàng vội vàng đứng dậy.
Tứ đại hộ pháp cũng đứng dậy hành lễ.
- Muốn làm bà mối cho ta sao?
Diệp Tùy Phong nói.
Diệp Hoàng rụt đầu cười một tiếng:
- Hắc hắc, không có, chúng ta chỉ đang nói chuyện ngài vĩ đại thôi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên, một con thú nhỏ màu trắng, từ trên bờ vai Diệp Tùy Phong ló đầu ra.
- Cha, nàng chính là tỷ của ta sao?
Thú nhỏ miệng nói tiếng người.
- Cái gì?
Diệp Hoàng nhìn con thú nhỏ đáng yêu kia, trong nháy mắt người choáng váng.
Thật mang đến cho nàng một đệ đệ!
…
- Ừm, chuyện này chính là như vậy.
Ở một chỗ nơi yên tĩnh, Diệp Tùy Phong nói chuyện của Tiểu Hắc cho Diệp Hoàng nghe.
Diệp Hoàng vẫn có chút ngu ngơ, nhìn Tiểu Hắc chui tới chui lui trong lồng ngực của mình, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
- Nói cách khác, đệ đệ này của ta chính là Thiên Đạo bây giờ sao?
Nàng giống như đang nằm mơ, chuyện này thật sự quá không chân thật.
Thiên Đạo lại là đệ đệ của ta!