Chương 425: Chuyện Cũ Của Bách Linh Tông
Thời gian chậm rãi trôi qua trong bầu không khí vô cùng ngưng trọng.
Bỗng nhiên, một cỗ đạo vận thật lớn quét sạch cả phiến thiên địa.
Đám người ngẩng đầu lên, bất ngờ phát hiện, Huyền Điện biến mất thật lâu đã một lần nữa đứng sừng sững ở trên tam trọng thiên.
Hơn nữa nhìn qua thì lông tóc không thương.
Có phải chuyện này mang mang ý nghĩa là Huyền Đô thắng hay không?
Có ít người bắt đầu bạo động, bọn hắn cho là mình sắp được cứu.
- Yên lặng!
Thanh Điểu lần nữa quát to một tiếng, nhóm người phía dưới,một lần nữa an tĩnh lại.
Nó cũng có chút kỳ quái, vì sao Huyền Điện nhìn qua lại giống như không có chuyện gì vậy.
Nhưng nó vẫn lựa chọn tuân thủ mệnh lệnh của Diệp Tùy Phong, dù sao thì đó là tồn tại còn muốn khủng bố hơn Yêu Tổ, Huyền Đô không thể nào lưu lại Diệp Tùy Phong được.
Tiểu Chiêu nhìn trên đài, cũng dần trở nên khẩn trương.
- Tiểu Hắc, Diệp đại thúc sẽ không xảy ra chuyện chứ?
Nàng lo lắng hỏi.
- Yên tâm đi.
Tiểu Hắc ngồi xổm ở trên vai của nàng, vừa gặm Tiên Quả vừa nói:
- Cho dù toàn bộ Tiên giới xảy ra chuyện thì hắn cũng sẽ không xảy ra chuyện.
- Nếu tên kia thật sự điên lên thì hủy diệt Huyền Đô cũng chỉ là chuyện một bàn tay.
Tiểu Chiêu ngạc nhiên.
Ngươi nói vậy cũng quá khoa trương rồi.
Huyền Đô là tồn tại bực nào, sao có thể bị người khác dùng một bàn tay đánh bay.
Nàng khẽ thở dài, hi vọng Diệp đại thúc không xảy ra chuyện.
Bỗng nhiên, nàng sững sờ.
- Có phải ngươi muốn cảm nhận bộ dáng ta nổi điên hay không?
Bóng người Diệp Tùy Phong và Thần Võ xuất hiện ở trước mặt bọn hắn.
Tiểu Hắc nghe thấy âm thanh của Diệp Tùy Phong, giật nảy mình, lập tức vứt bỏ tiên quả trong tay.
- Chắc là ta phải cho ngươi một tuổi thơ hoàn chỉnh.
Diệp Tùy Phong từ tốn nói.
Đứa nhỏ này thật sự là ba ngày không đánh thì đã nhảy lên đầu ngồi.
Ta tay phân tay nước tiểu nuôi ngươi lớn mà ngươi dám ở sau lưng làm hỏng thanh danh của ta.
Quả thật là hài tử phản nghịch.
- Đừng, đừng, đừng!
Tiểu Hắc lập tức vui vẻ ra mặt.
- Tuổi thơ của ta vô cùng hoàn chỉnh, phi thường mỹ mãn, tất cả đều không thể rời bỏ sự chiếu cố của ngài, ngài là người cha tốt nhất trên đời này rồi.
Nó lẻn đến trước mặt Diệp Tùy Phong, chớp chớp đôi mắt to phát ra vẻ vô tình giả ngây thơ.
Diệp Tùy Phong ngay cả nhìn cũng không nhìn, cầm cổ của nó lên, ném sang một bên.
Sau đó nhìn về phía Tiểu Chiêu.
- Ta nghe Tiểu Hắc nói, ngươi muốn di chuyển toàn bộ Bách Linh tông đến Tiên phủ Thần Võ đúng không?
Lúc này, Tiểu Chiêu còn không biết đến cùng là tình huống như thế nào, theo bản năng nhẹ gật đầu.
Diệp Tùy Phong ừ một tiếng.
- Vậy thì trở về nói đi.
Nói xong, hắn búng tay một cái, mấy người bóng người bao gồm cả Tiểu Hắc và Thanh Điểu biến mất không thấy gì nữa trước mặt toàn bộ mọi người.
Sau một lát, mới có người của Huyền Điện từ trên trời giáng xuống xử lý và giải quyết tốt hậu quả công việc tiếp theo.
Trong gian phòng trang nhã của quán rượu.
Mấy người Diệp Tùy Phong ngồi cùng nhau, nghe Tiểu Chiêu kể về Bách Linh tông từ đầu đến cuối.
Bách Linh tông là một tông môn chủ tu ngự thú.
Bọn hắn câu thông với Vạn Linh cùng nhau tu luyện, cùng nhau tác chiến.
Yêu Linh đối bọn hắn mới chính là đồng bạn thân mật nhất.
Tông môn như vậy thuộc về một phần nhỏ ở Tiên giới, nhưng cũng không tính hiếm thấy, trong mỗi Tiên Phủ đều sẽ có.
Lúc đầu, bọn hắn và những tông môn khác, đều ai đi đường nấy, nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng từ khi Yêu Linh tộc toàn diện xâm lấn mười vực Tiên Giới thì tình cảnh của Bách Linh tông trở nên phi thường lúng túng.
Có Yêu Vương cường đại đánh lấy cờ hiệu giải cứu đồng tộc tiến đánh.
Cũng có người gọi là vệ đạo sĩ, hô to hai tộc nhân yêu thế bất lưỡng lập, muốn giết chết toàn bộ linh thú Bách Linh tông sở hữu, bóp chết tai hoạ ngầm từ trong trứng nước.
Loại tình huống này làm cho Bách Linh tông khổ không thể tả.
Cho đến mấy tháng trước, Tiên phủ Thần Võ đánh ra cờ hiệu vạn linh cùng tồn tại.
Sau khi nghe được chuyện này thì Bách Linh tông mới quyết định, chỉ cần xác định chuyện này là thật thì bọn hắn dời toàn bộ tông môn vào Tiên phủ Thần Võ, để cầu đến một vùng đất an bình sinh tồn.
Thế là bọn hắn bắt đầu nghe ngóng bốn phía, cuối cùng biết được, thật đúng là đánh ra cờ hiệu như vậy.
Sau đó, Bách Linh tông quyết định phái ra quân tiên phong tiến về Tiên phủ Thần Võ, tiến một bước xác định xem bên kia có thể sinh tồn được hay không.
Một đoàn người Tiểu Chiêu và Tần lão chính là quân tiên phong của Bách Linh tông.
Nhưng đáng tiếc chính là, đại truyền tống trận thông đến Tiên phủ Thần Võ đã đóng.
Đừng nói toàn tông di chuyển, ngay cả bọn nhóm quân tiên phong bọn hắn cũng không qua được.
- Sự tình chính là như vậy.
Tiểu Chiêu ôn nhu nói.
Trải qua qua một đoạn thời gian nói chuyện, nàng đã dần dần không còn lo lắng như trước, nhưng chắc chắn sẽ không thể còn tùy ý như trước đó nữa.
- Truyền tống trận lập tức sẽ mở ra, với lại sẽ trực tiếp thông đến Tiên phủ Thần Võ, dọc đường sẽ không còn có bất kỳ trở ngại nào.
Diệp Tùy Phong nói:
- Chỉ có điều, có lẽ tình huống bên kia không tường hòa như trong tưởng tượng của ngươi.
Hắn vẫn quyết định cho Tiểu Chiêu một chút dự phòng.
Thần Võ đánh ra cờ hiệu như thế, nói cho cùng cũng chỉ là một lá cờ hiệu mà thôi.
Cho dù là khai cương khoách thổ, hay chống cự đại kiếp đều không thể thiếu chiến tranh.
- Như thế nào đi nữa thì cũng tốn hơn tình huống của chúng ta hiện tại.
Tiểu Chiêu cười nói:
- Thật ra sau khi biết ngài cũng đến từ nơi đó thì ta đã hạ quyết tâm, nhất định phải di chuyển qua đó.
- Cho tới bây giờ, ta chưa thấy kẻ thống trị nào lại hiền lành giống như ngài!
Diệp Tùy Phong không biết nói cái gì, hắn chỉ là đứng ở quá cao mà thôi.
Hiền lành hoặc tàn bạo, với hắn thì còn không tính là lựa chọn.
Hắn muốn làm cũng chỉ có ba chuyện.
Nuôi lớn Tiểu Hắc, để Diệp gia đăng lâm tuyệt đỉnh, còn có tìm ra bí ẩn lớn nhất trên người mình. Về phần cái khác thì cũng chỉ là thuận tay mà thôi.