Chương 426: Rời Đi

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 563 lượt đọc

Chương 426: Rời Đi

- Chính ngươi quyết định đi.

Diệp Tùy Phong nói, sau đó hắn lấy ra 100 ngàn tiên thạch đưa cho Tiểu Chiêu.

- Tiền này trả lại cho ngươi đi, Tiểu Hắc là thân nhân của ta, không thể dùng tiền tài để cân nhắc.

Tiểu Chiêu ngây người.

Nàng thật không ngờ, Diệp Tùy Phong sẽ trả lại tiên thạch cho mình.

Đây là nguyên tắc của chí cường giả sao?

- Tốt, chúng ta cũng nên đi.

Diệp Tùy Phong thở ra một hơi.

Tiên giới rất lớn, nhưng nhìn nhiều quá thì cũng sẽ chán.

Cho nên hắn chuẩn bị mang theo Tiểu Hắc về Tiên phủ Thần Võ, ở nơi đó hoàn thành chuyện kế tiếp.

Về phần cái gọi là đại kiếp của Tiên giới.

Ha ha, thích thì cứ tới đi.

Đô Thành của Huyền Đô.

Phần lớn người vẫn như cũ chưa thể lấy lại được tinh thần.

Vì sao Huyền Điện biến mất?

Vì sao sai đó lại xuất hiện hoàn hảo không chút tổn hại?

Vì sao Yêu Đế đáng sợ kia lại im lặng rời khỏi, mà Huyền Điện cũng không đứng ra ngăn cản?

Bọn hắn không nghĩ ra, động tĩnh lớn như vậy lại có thể kết thúc bình tĩnh như thế.

Nhưng rất nhanh, mấy tin tức nặng ký đã từ trong Huyền Điện truyền ra.

- Từ hôm nay trở đi, mãi mãi đóng cửa đấu trường Chí Tôn, hủy bỏ phụ cấp đấu thú!

- Mãi mãi mở ra đại truyền tống trận thẳng tới Tiên phủ Thần Võ, không thể lấy bất kỳ lý do gì ngăn cản người đi đến Tiên phủ Thần Võ!

- Từ hôm nay trở đi, Huyền Đô và Tiên phủ Thần Võ kết làm đồng minh!

- Tất cả tu sĩ Huyền Đô đều tuân theo mệnh lệnh này!

………

Sau khi rời khỏi Huyền Đô, Diệp Tùy Phong đã thi triển đại thần thông không gian, trong chớp mắt về tới Tiên điện của Thần Võ.

Từ trên không trung nhìn xuống dưới, nơi này vẫn khí thế ngất trời như cũ.

Dư âm của giải thi đấu thiên kiêu và khai thác biên cương vẫn đang sôi trào.

Diệp Tùy Phong đứng ở trong mây, cúi nhìn phía dưới.

Sau một lát, hắn mở miệng nói:

- Thần Võ, ngươi trở về mau lên.

Thần Võ ngẩn người.

- Đại ca, ngài không trở về tiên điện sao?

Diệp Tùy Phong ừ một tiếng.

- Ta cần bế quan một đoạn thời gian, không phải vạn bất đắc dĩ thì tạm thời đừng tới quấy rầy ta.

Địa khu Tiên Điện phồn hoa, nhưng Diệp Tùy Phong lại ưa thích hoàn cảnh thanh tĩnh và yên bình một chút.

Ngẫu nhiên đi ra đi dạo một vòng vẫn được, nếu đợi ở đây thời gian dài sẽ cảm thấy có chút không thoải mái.

Với lại, tiếp theo hắn và Tiểu Hắc còn phải bắt đầu quán thông thành Vân Tiêu và Tiên giới, khẳng định không thể tiếp tục lưu ở tiên điện.

- Vâng!

Vẻ mặt Thần Võ tràn đầy tia luyến tiếc.

- Vậy ngài có thể nói cho ta biết chuẩn bị đi đâu không?

Diệp Tùy Phong liếc mắt nhìn hắn, cảm thấy một trận ác hàn.

- Xéo đi nhanh lên, lão tử cũng không phải tình nhân của ngươi!

- Chờ ta quyết định đến đâu tự nhiên sẽ thông báo cho ngươi.

Thần Võ cười hắc hắc.

- Được rồi, vậy hẹn gặp lại đại ca, còn có Tiểu Hắc nữa.

Nói xong, hắn cũng không lại lưu, bóng dáng thoắt một cái đã biến mất trên tầng mây.

Diệp Tùy Phong lắc đầu, sau khi nghĩ nghĩ thì mệnh lệnh Thanh Điểu bay về biên giới Nam Hoang.

Hiện tại, tộc Yêu Linh đã bắt đầu xâm lấn toàn diện, Tiên phủ Thần Võ cũng khai cương khoách thổ về phía bắc, ngoại trừ phía nam của Tiên Phủ thì chỉ sợ cũng không có nơi nào an bình.

Thanh Điểu chở mấy người Diệp Tùy Phong một đường bay thẳng về phía nam.

Qua vài chục năm phát triển, thành trì bị phá hủy lúc đầu đều đã một lần nữa được thành lập.

Nhưng nếu tiếp tục đi về phía Nam vẫn có thể nhìn thấy một chút tường đổ lúc trước.

Sau một lát, bọn hắn đi tới khu vực biên giới Nam Hoang.

- Dừng lại.

Diệp Tùy Phong hạ chỉ lệnh, sau đó cúi đầu nhìn lại.

Dưới chân là một thành trì bỏ hoang, phòng ốc đổ sụp, rừng cây rậm rạp từ trong phế tích sinh trưởng ra chiếm cứ nơi đây.

Bên trong còn có một vài phi cầm tẩu thú bình thường sinh tồn.

Mà ở nơi trung tấm nhất của thành trì là một bệ đá cao lớn hình tròn.

Bệ đá đã vỡ thành mấy nửa, nhưng lờ mờ đó có thể thấy được trước đó bệ đá này lớn cỡ nào.

Đây chính là phía nam đảo Phi Tiên trước đó.

Khi Diệp Tùy Phong vừa đến Tiên giới đã dừng chân ở nơi đây.

- Cứ chọn nơi này đi.

Diệp Tùy Phong nói.

Nói cho cùng, hắn vẫn không đổi được bản tính nhớ tình bạn cũ.

Thanh Điểu tuân lệnh, chậm rãi hạ xuống.

Diệp Tùy Phong nhìn phế tích dưới chân, nhẹ nhàng vỗ tay phát ra tiếng.

Địa thế phía dưới lập tức xảy ra kịch biến.

Đài Phi Tiên đã vỡ nát trong nháy mắt hóa thành bột phấn, sau đó bắt đầu nhanh chóng ngưng kết trên bầu trời, tạo thành một đám mây màu trắng thật to.

Trong đám mây, vài toà lầu các đơn giản đột ngột mọc lên từ mặt đất, nối nhau mà đứng.

Cây giống nhỏ nhanh chóng lớn lên, rất nhanh đã biến thành đại thụ che trời.

Cỏ non và hoa tươi phá đất mọc lên, đón gió khẽ đung đưa.

Sau khi chuẩn bị xong, nơi đây đã là chim hót hoa nở, giống như Tiên cảnh.

- Châ thật giống như thần nhân!

Tiểu Hắc trừng tròng mắt.

Diệp Tùy Phong gõ lên đầu nó một áci.

- Thôi đi, loại chuyện này, bất kỳ một Tiên Đế nào cũng có thể tuỳ tiện làm được.

- Xuống dưới, tìm một phòng cho mình, sau này chúng ta sẽ ở lại đây.

Mấy người đi xuống, Thanh Điểu cũng thu nhỏ hình thể, rơi vào trên bờ vai Cốc U Lan.

Ở trong mắt Thanh Điểu, từ khi sau khi bị Diệp Tùy Phong thu phục, người thân cận nhất của nó chính là Cốc U Lan.

Dù sao thì, ai lại đi từ chối một người vừa ôn nhu, biết quan tâm, lại có thể làm ra thức ăn ngon tuyệt thế chứ?

- Cha, chúng ta thật sự phải ở lại nơi này sao?

- Nơi này hoang vu, ngay cả chim cũng không thèm đến.

Tiểu Hắc lại chửi đậu đen rau muống.

Thanh Điểu lập tức lườm nó một chút, luôn cảm giác nó đang chửi mình.

Nếu như nói Cốc U Lan là người Thanh Điểu nguyện ý thân thiết nhất, như vậy Tiểu Hắc chính là gia hỏa nó muốn rời xa nhất.

Nó đời này cũng quên không được chuyện bị tiểu thí hài này đánh cho hôn mê.

- Nơi này chẳng mấy chốc sẽ náo nhiệt lên mà thôi.

- Đừng quên kế hoạch của chúng ta.

Diệp Tùy Phong nói.

Hai mắt Tiểu Hắc lập tức sáng lên.

- Đúng rồi nha!

- Hì hì, vậy thì tốt quá, ta vẫn yêu thích hương vị của thế giới Vân Tiêu chúng ta hơn.

Nó lập tức trở nên vui vẻ.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right