Chương 452: Đàm Phán Gay Gắt! Đánh Nhau Thật À?
Nhưng yêu cầu tộc Yêu Linh đưa ra lại càng thêm quá phận.
Thứ nhất: Nhân tộc nhường ra trung tâm Tiên giới, từ đó làm lãnh địa của tộc Yêu Linh;
Thứ hai: Nhân tộc phải thừa nhận bốn đại vực mà Yêu Linh tộc đã chiếm cứ, đồng thời vĩnh viễn không được xâm phạm;
Thứ ba: Nhân tộc xâm chiếm Tiên giới đã lâu, nhất định phải quy ra bồi thường tổn thất trong mấy triệu năm này cho tộc Yêu Linh.
Mấy yêu cầu này chính là điều kiện cơ bản để bọn hắn không tiếp tục tiến công nữa.
- Như vậy không phải vô nghĩa à?
Tiểu Hắc nghe xong lộ ra vẻ mặt không biết nói gì.
- Đúng là vô nghĩa, nhưng đàm phán chính là như vậy.
Diệp Tùy Phong cười nói:
- Trong lúc đàm phán, hai bên sẽ chỉ đưa ra yêu cầu của bản thân, đồng thời rất khó nhượng bộ.
- Đàm phán chân chính mãi mãi đều ở trên chiến trường.
- Có câu nói rất hay, thứ mà trên chiến trường không có được thì cũng đừng hòng đạt được trên bàn đàm phán.
Tiểu Hắc giật mình, sau đó hắn hỏi:
- Nếu nói như vậy, kế tiếp sẽ vẫn tiếp tục đánh sao?
Diệp Tùy Phong gật đầu.
- Đánh thì chắc chắn vẫn phải đánh, chỉ có điều trong cuộc chiến tranh sau đó, bản thân đã có chuyện ẩn ở trong cho nên chắc là sẽ không giống như chiến tranh bình thường.
- Tiếp tục xem đi.
…….
Cuộc đàm phán của hai tộc vẫn đang tiến hành khẩn trương như cũ trước ánh mắt của mọi người.
Hai bên đàm phán lần đầu, mỗi người đề ra ba yêu cầu đều là không thể nào tiếp nhận.
Tiếp đó chắc chắn còn phải tiến hành cãi cọ một đoạn thời gian dài.
Cùng lúc đó, chiến hỏa ở trung tâm Tiên giới cũng chưa hề hoàn toàn dừng lại.
Xung đột nhỏ không ngừng, chiến dịch lớn cũng có khi xảy ra.
Thực lực bên phía Nhân tộc chiếm ưu thế trên tổng thể, chiến lực đỉnh tiêm vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng bên phía tộc Yêu Linh cũng không phải đèn đã cạn dầu.
Mặc dù số lượng chiến lực đỉnh phong của bọn chúng tương đối ít, nhưng chiến lực trung tầng có thể nói là như núi như biển, căn bản không cách phá hủy triệt để.
Với lại bọn chúng đều hung hãn không sợ chết, huyết chiến đến cùng.
Kết quả mỗi một lần chiến tranh, nhìn như Nhân tộc chiếm tiện nghi, lấy số ít đổi lấy đa số địch quân.
Nhưng số lượng tổng thể của tộc Yêu Linh lại quá mức kinh khủng.
Chiến tranh nhất thời lâm vào cục diện bế tắc.
Trên bàn đàm phán cũng như thế.
Nhân tộc cho rằng phe mình cường đại, nếu như tiếp tục đánh nữa thì thắng lợi sớm muộn cũng sẽ nghiên về hướng bên phía mình.
Nhưng bên phía Yêu Linh tộc lại không thèm để ý chút nào, bọn chúng căn bản không sợ thất bại, dù dùng hết một binh một tốt cuối cùng cũng phải đi vào trung tâm Tiên giới.
Mà nếu như vậy, Nhân tộc cũng sẽ phải gánh chịu tổn thương không thể xóa nhòa, cho dù có thắng cũng là thắng thảm.
Đối mặt với loại cục diện giằng co này, phần lớn người Tiên giới đều cực kỳ lo lắng.
Đối với dân chúng bình thường mà nói, mau chóng hòa đàm, mới là tốt nhất kết quả.
Nhưng Diệp Tùy Phong cũng không nóng nảy.
Không phải hắn không quan tâm, mà là trong lòng của hắn hiểu rõ, phía sau trận đại chiến giữa hai tộc lần này có giấu một chuyện bí mật.
- Đại ca, ngài không nóng lòng chút nào sao?
Vẻ mặt Thần Võ tràn đầy mệt mỏi:
- Gần đây bọn hắn đàm phán càng ngày càng đậm mùi thuốc súng, mỗi giờ mỗi khắc ta đều đang lo lắng bọn hắn sẽ thật sự bay lên đánh nhau.
Diệp Tùy Phong liếc hắn, không quan trọng nói:
- Nếu có đánh thì đánh thôi.
- Ngươi chỉ cần làm tốt chuyện của mình, ghi lại rõ ràng những thứ bọn hắn phá hỏng là được.
- Đợi bọn hắn đánh xong lại đứng ra đòi bồi thường là xong.
Thần Võ ngẩn người, bĩu môi nói:
- Những thứ đó có thể trị giá bao nhiêu tiền, còn cần ta phải ghi lại chi tiết sao?
Diệp Tùy Phong lắc đầu nói:
- Ta nhớ cái bàn mà bọn hắn ngồi đàm phán chính là Tử Hương Đàn Mộc đúng không?
Thần Võ nhẹ gật đầu.
- Đúng vậy, nhưng cho dù vậy thì tối đa cũng chỉ 10 ngàn tiên thạch, đối với những người đó thì còn không tính là một cọng lông nữa.
- Không không không.
Diệp Tùy Phong khẽ cười nói:
- Cái bàn đó chính là thứ mà Xảo Nhi thích nhất, từ nhỏ đến lớn, muội ấy đã rót vào đí vô số tình cảm.
- Cho nên, nó không chỉ là một cái bàn mà còn lại một loại ký thác, một loại tưởng niệm.
- Giá trị của nó căn bản không thể nào đo đến được, cho dù ra giá một tỷ Thần Thạch cũng không đủ, rõ chưa?
Thần Võ nghe Diệp Tùy Phong nói xong, ồ một tiếng thật dài.
- Thì ra là như vậy nha.
Đầu óc của hắn lập tức được mở ra.
- Ngài nói như vậy làm ta đột nhiên nhớ ra.
- Những cái chén kia cũng là bảo vật tổ truyền của mỗ gia, giá trị không thể đánh giá!
- Bát đũa mà bọn hắn dùng để ăn cơm cũng là thứ lấy ra từ trong di tích Thần Triều!
- Dép lê dùng để tắm rửa là dép mà thiên nữ Thái Cổ đã từng sử dụng…
Sau khi mạch suy nghĩ mở ra thì sẽ rất khó thu lại.
Thần Võ liên tiếp nói một tràng, nước bọt đều sắp chảy ra.
- Ha ha, nghĩ như vậy, ta ngược lại bắt đầu hy vọng bọn hắn sẽ đánh nhau cho thật lớn nha, đây chính là con đường phát tài rất khó có được!
Hắn cười ha ha.
Nhưng ngay khi hắn cười to thoải mái thì trên bầu trời lại đột nhiên truyền đến một hồi chấn động kịch liệt.
Ngay sau đó chính là một tiếng gầm thét.
- Hắc Long! Ngươi chết đi cho ta!
Đó là âm thanh tức giận của Dương Thái Ô.
Diệp Tùy Phong mang theo kinh ngạc nhìn về phía Thần Võ:
- Ngươi đã luyện thành ngôn xuất pháp tùy từ khi nào vậy?
Thần Võ ngẩn người, sau đó mới phản ứng được.
- Má ơi, đánh nhau thật à?
- Cũng đừng lan đến gần thành Phi Tiên của ta đó nha!
Hắn kinh hô một tiếng, vội vàng phi thân lên, bay về phía sảnh đàm phán trên bầu trời, trên đường đi hắn còn không quên thông báo cho tất cả lực lượng cao tầng trong Tiên điện.
Trong chớp mắt, hơn mười khí tức cường đại đã bay thẳng lên bầu trời.
Đồng thời, các loại trận pháp lít nha lít nhít lóe ra tia sáng chói bao phủ toàn bộ sảnh đàm phán vào trong.
Đó là trận pháp phòng ngự dùng để bảo vệ thành Phi Tiên phía dưới.