Chương 453: Áp Chế Tuyệt Đối
Diệp Tùy Phong ngẩng đầu, trong mắt như suy nghĩ điều gì đó.
Sao đang yên đang lành lại đột nhiên đánh nhau.
Những người phía sau bọn hắn đang muốn làm gì?
Trực tiếp hủy diệt Tiên phủ Thần Võ sao?
Hay muốn thăm dò nội tình của Tiên Phủ?
Diệp Tùy Phong suy nghĩ, cảm thấy loại khả năng thứ hai lớn hơn.
Dù sao, lúc trước hắn mượn dùng tay của Thần Võ phát ra một kích kinh thiên đã đưa tới những người đó chú ý.
Cho nên rất có thể là muốn dẫn mình đi ra.
- Đã như vậy.
Diệp Tùy Phong sờ lên cằm.
- Vậy thì để ta chơi đùa với các ngươi.
…
Trên bầu trời, uy thế khổng lồ giống như từng cơn sóng liên tiếp quét mạnh ra.
- Đám súc sinh các ngươi, sớm muốn cũng sẽ bị diệt tộc thôi!
Râu tóc của Dương Thái Ô tung bay, trừng mắt đứng đấy, chỉ vào cái mũi của Hắc Long mắng to.
- Vậy thì chiến đi, cái đồ nhuyễn đản rác rưởi!
- Cho dù chúng ta bỏ mình thì ngươi cũng sẽ chết trước lão tử!
Hắc Long càng hiện ra bản thể, đầu rồng to lớn phun ra long tức nóng bỏng, con mắt trừng lớn giống như chuông đồng.
Những người đang quan sát trực tiếp ở Hư Giới nhìn thấy cảnh tượng lần này thì lập tức trợn tròn mắt.
- Xong đời, đây còn là đàm phán hay sao?
- Nếu thật sự đánh nhau thì trong thời gian ngắn sẽ không thể nào có hòa bình!
- Thần Võ Tiên Đế đâu, bây giờ ta thật hy vọng hắn có thể đi ra ổn định thế cục!
Mọi người kinh hãi muốn tuyệt.
- Hừ, chỉ dựa vào hắn à, đối mặt với tranh chấp cấp bậc như thế, ta thấy có lẽ hắn đã sớm trốn ở một góc nào đó, run lẩy bẩy rồi!
Có người vẫn luôn duy trì thành kiến đối với Thần Võ.
Nhưng đúng vào lúc này, một âm thanh hùng vĩ lại truyền khắp mỗi một góc.
- Dừng tay!
Ngay sau đó, bầu trời sáng rõ, Thần Võ Tiên Đế còn có các vị cấp cao của Tiên điện, toàn bộ đều xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
- Trời ạ, hắn tới thật kìa!
- Thần Võ Tiên Đế thật quá dũng cảm, ta yêu hắn mất rồi!
- Người kia đâu, không phải ngươi nói Thần Võ Tiên Đế đã trốn rồi à, mặt đau không?
Đám người bắt đầu kích động, chí ít cũng có người đứng ra ổn định cục diện.
Nếu có thể khuyên nhủ hai bên, tiếp tục tiến hành đàm phán hoà bình, liền không thể tốt hơn.
Nhưng lời kế tiếp của Thần Võ lại làm cho tất cả mọi người đứng ngây tại chỗ.
- Các ngươi đang muốn tìm cái chết à?
- Bản tọa đã cảnh cáo các ngươi không được ra tay ở đây.
- Nếu như các ngươi không nghe khuyến cáo mà khư khư cố chấp thì toàn bộ ở lại đây đi.
Thần Võ chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt đạm mạc, giọng càng lạnh đến cực điểm.
Mọi người ngơ ngác, lời này… Lời này hình như có gì đó không đúng!
Hắn thật sự đang khuyên giải à?
Ngươi xác định không phải đang thêm dầu vào lửa chứ?
Mà còn thêm dầu vào lúc hai bên đều sắp nổi giận?
Dương Thái Ô và Hắc Long cũng ngẩn người ngắn ngủi.
Bọn hắn liếc nhau, sau đó đồng thời nhìn về phía Thần Võ đang lơ lửng trên bầu trời.
- Tiểu bằng hữu, ngươi coi ngươi là ai?
Giọng của Dương Thái Ô nhẹ nhàng nhưng lại cất giấu vô tận sát cơ.
Mắt lão ta nhìn chằm chằm Thần Võ.
- Chết đi.
Thần Võ Tiên Đế trực tiếp nhô ra bàn tay lớn, trong lòng bàn tay còn nhanh chóng ngưng kết một mặt trời xán lạn, thiên địa uy nghiêm nặng nề từ trên trời giáng xuống!
Thật sự không ai ngờ, không ngờ hắn lại lựa chọn trực tiếp ra tay!
Quả quyết như thế tạo thành sự chênh lệch vô cùng rõ ràng trong khoảng thời gian hai bên đàm phán sấm to mưa nhỏ như thế này.
Dương Thái Ô cũng ngơ ngác, từ khi thành Đế đến nay, lão ta cũng chưa từng gặp qua người càn rỡ như thế!
Sau đó, lão ta tức giận ngập trời, đột nhiên thốt ra!
- Ngươi muốn chết!?
Uy thế vô biên xông lên trời không!
Cùng lúc đó, đám người Âm Thế Nguyên, Hắc Long cũng lập tức nổi giận.
Bởi vì Thần Võ Tiên Đế này lại thật không để bọn hắn vào trong mắt!
Mấy chục đạo công kích đáng sợ như muốn hủy thiên diệt địa bay thẳng về phía Thần Võ!
Nhưng vẻ mặt Thần Võ vẫn không thay đổi chút nào.
- Không biết tự lượng sức mình.
Hắn lạnh lùng nói, mặt trời trong lòng bàn tay lập tức quang mang đại thịnh!
Một lực lượng mạnh hơn cấp bậc Tiên Đế điên cuồng bộc phát, điên cuồng trút xuống!
- Ầm ầm!
Tiếng nổ đùng đoàng to lớn ầm vang nổ vang trên bầu trời thành Phi Tiên.
Cho dù là nhóm người ở xa hơn ngàn dặm cũng cảm nhận được pháp tắc ba động kinh khủng đó!
Đó là một lực lượng có thể hủy thiên diệt địa!
Mọi người sợ hãi mà kinh, Thần Võ Tiên Đế không thèm để ý người trong thành Phi Tiên ở phía dưới à?
- Soạt!
Một tiếng nổ tung vang lên, cả đại sảnh đàm phán lập tức hóa thành bột mịn.
Ngay tiếp theo, toàn bộ trận pháp xung quanh cũng lập tức bị phá hủy.
Khí tức chôn vùi kinh khủng lập tức giáng lâm đến trên đỉnh đầu chúng sinh trong thành Phi Tiên.
Mắt thấy sắp xảy ra một trận tai họa thật lớn.
Đúng lúc này, một hư ảnh khổng lồ từ tiên điện phương xa dâng lên.
Đối mặt với lực lượng chôn vùi đáng sợ, hư ảnh đó chỉ chậm rãi vươn ngón tay ra.
- Keng!
Một tiếng vang khẽ.
Trong nháy mắt, không ngờ dư ba nổ tung cuồng mãnh kia lại đột ngột ngừng lại, giống như thời gian ngừng lại!
Lập tức, vụ nổ đã bành trướng đến che khuất bầu trời lại lấy một tốc độ nhanh hơn thu nhỏ lại, giống như đảo ngược thời gian!
Thời gian một nháy mắt, những năng lượng đó đã rụt trở về.
Ngay cả sảnh đàm phán đã hóa thành bột mịn cũng trực tiếp bắt đầu phục hồi như cũ trước mắt bao người!
- Phanh!
Một vòng quang hoàn màu trong suốt chầm chậm tản ra.
Sảnh đàm phán trên bầu trời khôi phục hình thái hoàn hảo không chút tổn hại ban đầu.
Thần Võ Tiên Đế thì vẫn chắp hai tay sau lưng như cũ, vẻ mặt đạm mạc.
Mà các Tiên Đế gồm Dương Thái Ô, Âm Thế Nguyên, Hắc Long thì đều lộ ra vẻ mặt trắng bệch.
Trên người giống như bị áp lực vô hình nào đó trói chặc, tất cả mọi người đều quỳ gối trong hư không!
Trong mắt của bọn hắn tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi!
- Nếu các ngươi đã không cách nào đàm pháp trong hòa bình.
- Thì hay để bản tọa giúp các ngươi nói chuyện vui vẻ vậy.
Thần Võ từ tốn nói.