Chương 598: Ngài Ấy Đã Trở Về!

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,571 lượt đọc

Chương 598: Ngài Ấy Đã Trở Về!

- Nếu chỉ là trùng hợp thì cứ coi như tất cả đều chưa từng xảy ra.

- Nếu quả như thật là ngài ấy, vậy thì đâu chính là một chuyện vô cùng tốt mà.

Không người nào dám không nghe theo chỉ thị của ngài ấy!

Bạch Lan Chi hô hấp dồn dập, qua hồi lâu, cảm xúc của nàng mới dần dần hòa hoãn lại.

- Không phải ta thất thố, là ngươi không rõ, nếu quả như thật là ngài ấy, thế giới này sẽ xảy ra chấn động lớn như thế.

Nàng nói nhỏ.

Diêu Bân nhíu mày:

- Vậy chúng ta có nên nói chuyện này cho Vân Tiêu Thiên giới hay không?

- Bọn hắn tuyệt đối cực kỳ vui lòng nhìn thấy Diệp Chủ trở về.

Bạch Lan Chi suy nghĩ rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.

- Trước tiên ta vẫn cần phải xác nhận một chút, người kia đến cùng có phải Diệp Chủ hay không?!

- Với lại, hắn không chủ động đi tìm những cố nhân kia thì chắc chắn là có ý nghĩ của mình, chúng ta không có tư cách quyết định thay hắn.

Diêu Bân nhẹ gật đầu, đúng là như thế.

Cho dù như thế nào thì bọn hắn vẫn phải xác định chân tướng chuyện này trước đã.

Sau khi trầm mặc một hồi, Bạch Lan Chi ngẩng đầu lên, chậm rãi nói:

- Bây giờ, ngươi lập tức đi đến Thanh Lan Tông, miễn cho một ít gia hoả có mắt không tròng quấy rầy đến hắn.

Diêu Bân đồng ý, sau đó hỏi:

- Vậy ngài thì sao?

Bạch Lan Chi thở ra một hơi thật dài.

- Ngươi đi trước, sau đó ta sẽ đến.

Sau một lát, một chiến thuyền khổng lồ từ thánh địa Ngọc Lan phù diêu bay lên, nhanh chóng chạy về phía phương xa.

Bạch Lan Chi vẫn ngồi ở trong lương đình, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn.

Sau một hồi lâu, nàng lắc đầu cười một tiếng.

- Không biết các ngươi sẽ có biểu cảm như thế nào?!

Nói xong, nàng lấy ra hai viên ngọc phù phong cách cổ xưa, đưa lực lượng tinh thần của mình vào.

Không đến một lát, hai bóng người hư ảo đã từ trong ngọc phù bắn đi ra, phân ba mặt đứng đối diện Bạch Lan Chi.

Một người trong đó là một người đàn ông trung niên thần thái nghiêm túc, hắn mặc áo màu đen, đứng chắp tay.

Nếu như Diệp Tùy Phong ở đây thì nhất định sẽ nhận ra, hắn chính là vị luyện khí sư ngũ phẩm mình đã từng chiêu mộ, Hồ Sang.

Mà một người khác là một thiếu nữ trẻ tuổi tư thái thướt tha, trên đầu nàng thắt mấy bím tóc nho nhỏ, tự nhiên rủ xuống, đầu vai có một con chim sơn ca bảy màu đứng vững, vẻ mặt ngạo nghễ.

Mặc dù nàng đã trưởng thành, nhưng vẫn rất dễ dàng có thể nhận ra, chính là thánh nữ của Bách Linh tông, Nhạc Tiểu Chiêu.

- Ồ! Đại Thánh chủ của chúng ta!

Nhạc Tiểu Chiêu trực tiếp ngồi xuống, khinh bạc nói:

- Hôm nay, mặt trời mọc lên từ phía tây hay sao mà ngài lại chủ động tới tìm ta vậy?

- Làm sao, nhớ ta à?

- Hay nói, chúng ta lại xảy ra xung đột gì cần đàm phán?

Giọng nói của nàng khoa trương, rõ ràng không hợp với Bạch Lan Chi cho lắm.

Mà Hồ Sang ở bên cạnh thì là mặt không biểu tình, thản nhiên nói:

- Chuyện của các ngươi, ta không tham gia.

- Chỉ cần không ảnh hưởng đến nghiệp vụ và phát triển bình thường của Thiên Công Các thì ta sẽ không quản.

Bạch Lan Chi nhìn mấy người đã từng kề vai chiến đấu, bây giờ lại bộ dáng này, trong lòng nàng của thở dài.

Không sai, con người đều thay đổi sẽ theo thời gian trôi qua.

Lúc trước, ba người bọn hắn nhận được chỉ lệnh từ Thiên Giới, từ giới Vân Tiêu giáng lâm xuống giới Thái Ly có thể nói là đồng tâm hiệp lực, dắt tay chung tiến.

Cố gắng một lần nữa xây dựng lại thế giới đã lâm vào trong bóng tối này.

Nhưng theo ba phe thế lực không ngừng phát triển, mâu thuẫn là điều không thể tránh khỏi.

Mới đầu chỉ là xảy ra một chút xung đột rất nhỏ, ba người cũng không coi ra gì.

Nhưng sau khi địa bàn của bọn hắn càng lúc càng lớn, xung đột nhỏ cũng dần dần biến thành xung đột lớn.

Cho đến một ngày, thánh địa Ngọc Lan và thánh địa Bách Linh bởi vì một khối tài nguyên cỡ lớn mà xảy ra một lần chiến tranh quy mô lớn, bọn hắn mới hiểu rõ chuyện này đã không dễ xử lý.

Ba người bọn hắn cũng sẽ không thật đánh đến người sống ta chết, nhưng người phía dưới cũng không nghĩ như vậy, cừu hận chính là cừu hận.

Dần dà, giữa ba người cũng có oán niệm với nhau, trước hôm nay, đã đã mấy trăm năm bọn hắn chưa từng trực tiếp liên lạc với nhau.

- Đều yên tĩnh một chút đi.

Bạch Lan Chi trầm giọng nói:

- Những trận tranh đấu nhàm chán đó nên dừng lại.

Nhạc Tiểu Chiêu hừ một tiếng:

- Ngươi nói thật là nhẹ nhàng, vậy ngươi trả lại lãnh địa đã xâm chiếm của chúng ta cho ta đi.

- Còn có Hồ đại thánh sư, mời ngươi ngưng hành vi thẩm thấu của ngươi, sau đó đồng thời đảm bảo không còn tùy ý bắt giết linh thú nữa.

Hồ Sang cũng hừ lạnh nói:

- Ngươi trước quản tốt yêu thú dưới trướng của mình rồi lại đến nói câu nói này.

- Với lại, công tượng của Thiên Công Các cho dù đi đâu khai tông lập phái thì đó là tự do của bọn hắn, ta sẽ không tùy tiện can thiệp.

Nhạc Tiểu Chiêu liếc mắt:

- Cái ngươi gọi là tự do là xâm phạm phát triển bình thường của ta!

Hồ Sang nhếch miệng:

- Vậy thì chỉ trách người của các ngươi không đủ học thức mà thôi.

- Ngươi…

Mắt thấy hai người lại sắp bắt đầu cãi lộn, Bạch Lan Chi vỗ lên bàn một cái, thấp giọng quát đến:

- Tất cả câm miệng!

- Ngài ấy đã trở về!

Một tiếng này làm cho hai người đều ngẩn người.

Nhạc Tiểu Chiêu quay đầu nhìn Bạch Lan Chi, nhíu mày hỏi:

- Ai?

Bạch Lan Chi hít một hơi thật sâu, sau đó phất phất tay, chân dung của Diệp Tùy Phong xuất hiện trong hư không.

Khi hai người Nhạc Tiểu Chiêu và Hồ Sang nhìn lên bóng người quen thuộc trước mặt này, trong lúc nhất thời cứ thế ngây người tại chỗ.

Nàng há hốc mồm, ngay cả một câu cũng nói không nên lời.

- Nếu bị ngài ấy biết, chúng ta vì một chút xíu lợi ích đó mà tranh đoạt với nhau, các ngươi cảm thấy ngài ấy sẽ làm như thế nào?

Bạch Lan Chi lạnh giọng nói.

- Lão…Lão Bạch, loại chuyện này không thể đùa giỡn được đâu!

Ánh mắt Nhạc Tiểu Chiêu bình tĩnh nhìn bóng người quen thuộc kia, ngay cả âm thanh cũng trở nên run rẩy.

Đây không phải là sợ hãi, mà là một loại biểu hiện phức tạp ẩn chứa trong lòng.

Kinh hỉ, lo lắng, cùng với không thể tin được.

- Ta sẽ không dùng ngài ấy để đùa với ngươi.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right