Chương 600: Một Năm Trôi Qua.
Cuối cùng, Hồ Sang mở miệng nói:
- Theo lý mà nói, chúng ta chắc chắn là không thể giấu giếm ngài ấy, cũng không thể vĩnh viễn giấu giếm được.
- Nhưng Thiên Giới từng xảy ra những biến cố kia, rốt cuộc là tình hình gì, chúng ta đều không rõ ràng.
- Cũng không thể trực tiếp nói với gia chủ, Diệp Hoàng bỗng nhiên nổi điên, một kiếm phá hủy một nửa sáu đại thế giới!
Đám người lần nữa yên lặng xuống.
Năm đó, Thiên Giới bỗng nhiên xảy ra biến cố, là chuyện không ai ngờ được.
Với lại tất cả xảy ra quá nhanh, chờ bọn hắn nhận được tin tức thì sáu đại thế giới đều đã bị phá hủy một nửa.
Chi tiết cụ thể chỉ sợ chỉ có người chí cao của Thiên Giới Vân Tiêu mới có thể biết được.
- Giấu giếm, chắc chắn là không giấu được.
Bạch Lan Chi nói:
- Nhưng đúng như Hồ lão đã nói, chúng ta không hiểu rõ tình huống chân chính nên cũng không thể nói lung tung.
- Đi gặp ngài ấy trước, đến lúc đó lại tùy cơ ứng biến.
Mấy người lại nói chuyện với nhau những chuyện khác một chút, sau đó tự mình rời khỏi.
Chỉ còn lại một mình Bạch Lan Chi ngồi lẳng lặng, ánh mắt thâm thúy.
Dưới cái nhìn của nàng, Diệp Tùy Phong trở về là chuyện vui lớn, chỉ có một phần vạn khả năng sẽ sinh ra biến cố khác.
Nhưng chỉ cần một phần vạn khả năng kia xảy ra thì đối với cửu thiên thập địa cũng chính là tai hoạ ngập đầu.
Mọi thứ đều không biết như cũ.
……..
Trong bí cảnh, Thanh Lan Tông,.
Không gian nơi đây có chút dị thường.
Nếu có đại năng giả ở đây thì sẽ phát hiện hư không trong bí cảnh lại đang chấn động có tiết tấu.
Trong một thời điểm nào đó, nó sẽ mở rộng ra ngoài, đè xuống tầng không gian ngoài cùng, thậm chí hình thành cảnh tượng tầng tầng lớp lớp.
Nhưng khi đạt tới một cực hạn, nó lại sẽ rụt về lại vào phía trong, ngưng tập hợp một chỗ, hóa vô hình tại hữu hình.
Dao động trong không gian, khởi nguồn của nó lại xuất phát từ một thanh niên tuấn tú đang khoanh chân ngồi dưới gốc một cây đại thụ.
Nhìn kỹ lại, không ngờ tần suất hư không chấn động lại giống như đúc với tần suất hô hấp của thanh niên kia!
Loại hiện tượng này chỉ có người đã siêu phàm thoát tục về mặt tu luyện mới có thể làm được.
Mà người này, chính là Diệp Tùy Phong.
Nương theo không gian mở rộng một lần cuối cùng, “Ông” một tiếng tạo nên một vòng sóng gợn vô hình trong toàn bộ hư không, vòng sóng gợn giống như một cái kính lúp, không ngờ mở ra, khuếch tán ra xa.
Ngay sau đó, Diệp Tùy Phong mở to mắt, một luồng tinh quang khiếp người từ trong mắt của hắn lóe lên rồi biến mất.
Nhưng rất nhanh đã một lần nữa bình ổn trở lại, biến thành bộ dáng lạnh nhạt thường ngày kia.
- Ta thật đúng là một đại sư quản lý thời gian.
- Vừa vặn một năm.
Khóe miệng Diệp Tùy Phong lộ ra nụ cười.
Trong thời gian một năm này, hắn đã một lần nữa tu luyện lại mỗi một cảnh giới trong phàm nhân một phen, làm cho tất cả đều đạt đến trạng thái mạnh nhất về lý luận.
Tu vi cũng thành công đi tới Cửu Nạn đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể độ kiếp phi thăng.
Hiện tại, cho dù hắn không sử dụng thủ đoạn khác thì cũng có thể cực kỳ tự tin nói mình là tồn tại mạnh nhất phía dưới Địa Tiên!
- Cũng chỉ là một hạt cát nhỏ bị sóng sau đè lên trên bờ cát thôi.
Diệp Tùy Phong đứng dậy, tiện tay vung lên, bụi đất phủ kín trên người không còn sót lại chút gì.
- Một năm, không biết tiểu nha đầu kia đã tu luyện thế nào rồi, có thành công tìm được Đỉnh Cầu Nguyện hay không?!
- Đi xem một chút thôi.
Mặc dù hắn đã nhìn qua linh hồn của Phương Tiểu Nhân, cũng rất xác định mình không nhận ra nàng, nhưng lại luôn cảm giác trên người nàng có một loại khí chất không nói rõ được, cũng không tả rõ được, rất khó dùng lời nói để hình dung.
Có lẽ vì một ít hành vi của nàng hơi tương tự với Hiểu Hiểu.
Diệp Tùy Phong nghĩ đi nghĩ lại một chút, phán đoán xong phương hướng, sau đó mau chóng đuổi về phương hướng Đông Bắc.
Sau khi hắn bước vào Cửu Nạn đỉnh phong, đã có thể xác định vị trí cụ thể của Đỉnh Cầu Nguyện.
Không cần một lát, hắn đã đi thẳng tới một sơn cốc hoa nở khắp nơi trên đất.
Ở ngay phía trước cách đó không xa, Diệp Tùy Phong cảm nhận được một khí tức quen thuộc.
- Thật sự tìm được rồi à?
Hắn vươn người đứng dậy, xuyên qua một tầng trận pháp trong suốt như màng mỏng, tiến vào trong một không gian hoàn toàn trắng xóa.
Nơi này không có bầu trời, cũng không có mặt đất, chỉ có sương mù màu trắng nồng hậu dày đặc đến đưa tay cũng không thấy được năm ngón.
Đó cũng không phải hơi nước mà là Nguyện Lực khổng lồ ngưng kết lại.
Một đạo ánh sáng lóe lên ở trong mắt Diệp Tùy Phong một rồi biến mất.
Lập tức, trong tầm mắt của hắn, tất cả sương trắng đều nhạt dần, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa.
Một cái đỉnh to lớn, nhẹ nhàng trôi nổi ở vị trí trung tâm của không gian, chính là Đỉnh Cầu Nguyện.
Diệp Tùy Phong bay lên, đi tới ngay phía trên Đỉnh Cầu Nguyện.
Tình huống trong đỉnh lập tức đập vào mắt hắn.
Khác với Đỉnh Cầu Nguyện trống rỗng của Vĩnh Tường Môn, trong Đỉnh Cầu Nguyện này gần như được lấp đầy bởi hơn phân nửa bột phấn màu xám.
Những thứ bột đó nhìn qua cực kỳ giống như tro tàn sau khi hương cháy xong lưu lại, cũng chính là tàn hương.
Nhưng đây không phải là tàn hương bình thường, bản chất của nó vẫn như cũ là Nguyện Lực hùng vĩ, chỉ có điều vì quá nặng nên mới tạo thành bột phấn giống với tàn hương.
Mà ở chính giữa Đỉnh Cầu Nguyện có một bóng người nho nhỏ đang khoanh chân ngồi ở trong đó.
Chính là Phương Tiểu Nhân tâm phục nhưng khẩu không phục.
Nhưng lúc này, trạng thái của Phương Tiểu Nhân có chút quỷ dị.
Nửa người nàng đều chôn ở trong tàn hương, với lại cả người đều là bụi đất màu xám, mái tóc dài màu xanh lục cũng biến thành mái tóc màu xám tang thương.
Ngay cả trên mặt, bên miệng của nàng, tất cả đều là tàn hương.
Thật giống như đang ăn tàn hương.
- Này!
Diệp Tùy Phong kêu một tiếng.
Thân thể Phương Tiểu Nhân hơi run lên, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Tùy Phong đang trôi nổi ở ngoài.
- Phốc!
Lập tức, một ngụm lớn tàn hương từ trong miệng và lỗ mũi của nàng đột nhiên phun ra, bay đầy khắp nơi.
Diệp Tùy Phong không nhịn được trừng mắt lên.
- Mẹ nó! Ngươi thật đúng là ăn tàn hương à?
Phương Tiểu Nhân cũng trừng mắt lên, vừa muốn nói chuyện nhưng lại bị tàn hương bay vào mắt, lập tức nước mắt liên tục chảy xuống.