Chương 613: Xuất Phát Đến Hùng Phong Quan.
- Thực lực của ta bây giờ, chắc là có thể tiến vào chứ?
Hắn hỏi.
- Đương nhiên không có vấn đề.
Bạch Lan Chi nói:
- Ta sẽ dẫn theo ngài xuyên qua khu vực hỗn loạn đó, ở trong thánh địa Ngọc Lan thì sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Diệp Tùy Phong đứng lên.
- Vậy thì đi thôi.
- Để ta xem một chút, pháp tắc nơi đó đến cùng hỗn loạn thế nào.
Sau một lát, mấy người rời khỏi vườn hoa phía sau núi.
Mấy người Nhiếp Chấn vẫn như cũ ở giữ cửa, thực hiện trách nhiệm canh gác.
Phương Tiểu Nhân cũng không đi, ngồi ở bên cạnh trên tảng đá ngủ gà ngủ gật.
Diệp Tùy Phong nói lời cáo từ với bọn hắn một phen, thuận tiện đưa quyển tiên pháp thượng phẩm đã đáp ứng cho Tông Nguyên.
Tông Nguyên cực kỳ cảm động, cho tới bây giờ, cái này đã không chỉ là công pháp, có thể lưu lại một ấn tượng tốt trước mặt thánh chủ đã đáng giá hơn Tiên Pháp thượng phẩm nhiều lắm.
Sau đó, Diệp Tùy Phong đánh thức Phương Tiểu Nhân, mời nàng cùng nhau đi tới Thánh Địa.
Phương Tiểu Nhân lẻ loi một mình, cũng không có gì lo lắng, thế là vui vẻ đáp ứng.
Sở dĩ Diệp Tùy Phong mang theo nàng vì muốn nhìn một xem trên người nha đầu này đến cùng ẩn giấu bí mật như thế nào.
Cuối cùng, Diệp Tùy Phong về tới chỗ ở ban đầu của mình.
Một năm trôi qua đi, giải thi đấu lựa chọn đệ tử hạch tâm đã kết thúc, mấy người Ẩm Hương và Thiên Thiên cũng đã chạy về Vĩnh Tường Môn.
Hắn từ chỗ của trưởng lão Lôi Hải biết được, đệ tử Vĩnh Tường Môn biểu hiện cũng không tệ, tuyệt đa số đều tiến vào hàng ngũ đệ tử nội môn của Thanh Lan Tông.
Lăng Vân có được huyết mạch Kỳ Lân thì thành công giành giải nhất, ghi tên vào hàng ngũ đệ tử hạch tâm.
Nhưng khi Diệp Tùy Phong đưa ra yêu cầu muốn gặp nàng một lần thì Lôi Hải nói cho hắn biết rằng Lăng Vân đã rời khỏi Thanh Lan Tông từ nửa năm trước.
- Nàng đã từng xin nhờ vả ta, nếu như ngươi chủ động tìm nàng thì giao phong thư này cho ngươi.
Lôi Hải lấy ra một bức thư.
- Còn làm loại tình tiết này à?
Diệp Tùy Phong tiếp nhận thư tín, chậm rãi mở ra.
- Người tình nhỏ à?
Phương Tiểu Nhân nhón mũi chân lên, vẻ mặt rất hiếu kỳ.
- Tránh qua một bên.
Diệp Tùy Phong đuổi nàng đi, sau đó mở lá thư ra đọc.
Sau một lát, hắn mới hiểu được dụng ý của Lăng Vân.
Thì ra, từ nửa năm trước, nàng đã tìm được một chút manh mối về người đã vứt bỏ mẹ các nàng, cho nên chuẩn bị đi tìm trước.
Lúc trước, Diệp Tùy Phong đã nói, nếu như thật sự tìm được thì hắn cũng muốn cùng đi xem thử.
Nhưng nửa năm trước, Diệp Tùy Phong vẫn còn đang bế quan trong bí cảnh, Lăng Vân không có cách nào liên hệ với hắn nên chỉ có thể lưu lại phong thư này.
Chỉ có điều, lúc ấy Lăng Vân đã biết thân phận của Diệp Tùy Phong bất phàm, lo lắng hắn chỉ là thuận miệng nói như vậy nên đã sớm quên chuyện này đi.
Cho nên mới dặn dò trưởng lão Lôi Hải, nếu như Diệp Tùy Phong chủ động tìm nàng thì mới có thể lấy lá thư này ra.
Sau khi xem xong, hắn nhìn Lôi Hải hỏi:
- Ngươi biết nàng đi đâu không?
Lôi Hải gật đầu nói:
- Hùng Phong Quan.
- Nàng cùng đi theo đội ngũ của tông môn.
Diệp Tùy Phong khẽ nhíu mày, sao hắn lại cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.
Một lát sau, hắn mới đột nhiên nhớ ra, mình đã từng nhìn thấy ở trong gia phả của thôn Đường Cổ khi mới từ trong ngủ mê tỉnh lại.
Thôn Đường Cổ, chính là hơn một ngàn năm trước, từ Hùng Phong Quan di chuyển đến.
- Hùng Phong Quan ở đâu?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Lúc này, Bạch Lan Chi cười nói:
- Chính là hướng đi về Thánh Địa, đó là một trong các quan khẩu tiến vào vùng đất Hỗn Loạn.
Diệp Tùy Phong thu hồi thư tín.
- Vậy chúng ta trước đi Hùng Phong Quan một chuyến đi.
Vừa vặn đi xem phụ thân của Lăng Vân một chút, thử hắn là cặn bã nam phương nào.
Thuận tiện cũng có thể tra một chút vì sao Đường gia lại chạy đến đó.
- Xí, còn nói không phải người tình nhỏ à?!
Phương Tiểu Nhân vô tình đậu đen rau muống.
Ánh mắt liếc xéo Diệp Tùy Phong.
Sau một lát, nàng la lên.
- Đại ca, lần này ta thật sự sai rồi!
………..
Một chiếc chiến thuyền khổng lồ từ chủ phong Thanh Lan Tông hoành không bay lên, vượt qua đám mây.
- Thật lớn nha!
- Thật hoa lệ nha!
- Ghế nằm thật thoải mái nha!
Sau khi tiểu nha đầu Phương Tiểu Nhân lên thuyền thì giống như lưu Mỗ Mỗ tiến vào đại quan viên, chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng phát ra tiếng sợ hãi thán phục, một bộ chưa dáng vẻ thấy qua việc đời.
- Thánh chủ tỷ tỷ, đây là tọa giá của ngài à?
Phương Tiểu Nhân chạy tới trước mặt Bạch Lan Chi, trong mắt lộ đầy ngôi sao lấp lánh.
- Không, đây là cung cấp cho tông chủ Thanh Lan Tông.
Bạch Lan Chi cười nói:
- Chiến thuyền của ta rất nhiều người đều biết, cho nên không tiện lấy ra lắm.
- Chuyến đi bí mật này vẫn nên điệu thấp một chút thì tốt hơn.
Phương Tiểu Nhân nháy nháy mắt, nhìn chiến thuyền hoàn toàn dùng tiên tài tạo thành này, vẻ mặt tràn đầy dấu chấm hỏi.
Thì ra cái này gọi là điệu thấp à?
Ở bên cạnh khác, hai người Hồ Sang và Nhạc Tiểu Chiêu cũng đang bình phẩm đối với chiếc chiến thuyền này.
- Đúng là rất hoa lệ.
Hồ Sang nói:
- Nhưng rất nhiều thứ đều không dùng đúng chỗ, nếu như có người của Thiên Công Các ra tay thì ít nhất có thể làm cho năng lực công kích và năng lực phòng ngự của chiến thuyền này đều tăng lên gấp ba lần.
Nhạc Tiểu Chiêu cũng gật đầu nói:
- Với lại tuy nhìn qua rất hoa lệ nhưng lại không có một chút mỹ cảm, quá tục khí.
- Nếu như thánh địa Bách Linh ra tay, nhất định có thể làm cho chiếc thuyền này trở nên cực kỳ cao quý hơn.
Hai người này, nhìn như đang đánh giá chiến thuyền, nhưng thật ra chính là muốn thổi phồng chính mình, Diệp Tùy Phong nghe thấy vậy thì chỉ biết lắc đầu.
Chiến thuyền này đúng thật có một chút thiếu hụt, nhưng cũng không đến mức giống như bọn hắn nói vậy.
- Các ngươi nói rất đúng, ta rất đồng ý.
Diệp Tùy Phong nói.
Chỉ có điều, còn không chờ bọn hắn vui mừng thì Diệp Tùy Phong đã nói tiếp:
- Vậy các ngươi một lần nữa đổi mới nó đi.
- Hồ Sang, ngươi phụ trách bộ phận công kích và phòng ngự của chiến thuyền.
- Tiểu Chiêu, ngươi đến phụ trách khâu nghệ thuật của nó.
- Nhưng ta phải nói trước, nếu như các ngươi không thể hoàn thành tiêu chuẩn mình vừa nói trước khi tới Hùng Phong Quan, vậy thì…
- Ha ha ha…
Diệp Tùy Phong cười lạnh, ngay cả trong hô hấp cũng mang ý uy hiếp.