Chương 649: Ta Không Phải Tra Nam.

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 3,865 lượt đọc

Chương 649: Ta Không Phải Tra Nam.

Từ đó trở đi, hắn đã trở thành khách quen của thư viện thượng tầng, thực lực của hắn cũng nhanh chóng tăng trưởng.

Mà người ngoài không rõ chân tướng, chỉ tưởng hắn là trở thành lại một tục nhân ngấp nghé dung mạo của Cốc tiểu thư.

- Chuẩn bị sẵn sàng là được rồi.

Phương Minh nói.

Sau một lát, bọn hắn đi tới thư viện thượng tầng.

Người ở trong này cũng không ít, bọn hắn đều là những thiên tài trong thư viện, chỉ có điều người biết thực lực chân chính của Cốc tiểu thư cũng chỉ có mấy người mà thôi.

Cốc tiểu thư vẫn lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, phụ trách công việc quản lý thư tịch.

Hàng người đứng chờ không ngắn, Phương Minh và Vương Sinh ngoan ngoãn xếp hàng, cầm thư tịch đã chuẩn bị xong trong tay đưa tới.

Sau đó, bọn hắn đi qua bên cạnh, căn cứ theo kinh nghiệm của Phương Minh, nhiều nhất chỉ cần nửa canh giờ là sẽ biết kết quả.

- Chớ khẩn trương, rất nhanh thôi.

Vương Sinh nhìn Phương Minh vừa rồi rồi còn hăng hái, bây giờ lại một bộ bộ dáng khẩn trương, hắn không nhịn được cười nói.

Vương Sinh cắt một tiếng.

- Ta đây là kích động, khẩn trương hồi nào?

- Nhìn xem, tiểu tử kia mới thật sự là khẩn trương.

Vương Sinh mạnh miệng nói, sau đó hắn chỉ vào một thanh niên đang ngồi trong góc.

Phương Minh cũng nhìn sang, người thanh niên kia cũng không mặc quần áo của thư viện, hắn ngồi ở trong góc, yên lặng nhìn Cốc tiểu thư đang chăm chú đang làm việc.

Tư thái và biểu lộ của hắn, nhìn qua rất giống như đang xoắn xuýt chuyện gì.

Phương Minh cười một tiếng:

- Gương mặt mới, chắc chắn là lần đầu tiên tới đây.

- Đi thôi, đi qua đó xem một chút.

Nhìn vẻ mặt khiếp đảm của tiểu tử này, tám thành là muốn nói chuyện với Cốc tiểu thư nhưng trong lòng lại không dám.

- Huynh đệ, chúng ta ngồi đây không phiền chứ?

Phương Minh đi lên phía trước, lễ phép hỏi.

Thanh niên ngẩng đầu, hình như không nghĩ rằng sẽ có người bắt chuyện với hắn, gật đầu nói:

- Không phiền.

- Mời ngồi.

Phương Minh ngồi xuống, sau đó cười nói:

- Ta thấy huynh đệ hơi lạ, là lần đầu tiên tới thư viện thượng tầng à?

Thanh niên nhẹ gật đầu.

- Đúng vậy, đây là lần đầu tiên ta tới đây.

Mặc dù hắn đang trả lời Phương Minh, nhưng ánh mắt của hắn vẫn chưa từng rời khỏi Cốc tiểu thư.

Phương Minh thấy vậy, lắc đầu nói:

- Thật ra, ngươi có thể to gan đi lên thổ lộ.

Thanh niên lập tức sững sờ.

- Hả?

Phương Minh cười nói

- Ngươi yêu thích Cốc tiểu thư đúng không?

Thanh niên nghĩ đi nghĩ lại, sau đó nhẹ gật đầu:

- Cũng có thể nói vậy.

- Nếu đã thích thì vì sao lại không dũng cảm nói ra chứ?

Phương Minh nói:

- Nói ra, cho dù cơ hội xa vời gần như bằng không, nhưng kiểu gì cũng sẽ tồn tại khả năng.

- Nhưng nếu như ngươi vẫn luôn chôn ở trong lòng thì chính là một tia cơ hội cũng không có.

Thanh niên ngẩn người, hình như không rõ tại sao Phương Minh lại nói với hắn những chuyện này.

Sau một lát, hắn nhẹ thở dài một hơi nói:

- Ta chỉ là, không biết nên đối diện với nàng như thế nào?!

Phương Minh lắc đầu:

- Ngươi nghĩ quá phức tạp rồi.

- Nếu như Cốc tiểu thư cũng thật thích ngươi thì sẽ để ý ngươi dùng phương thức gì à?

- Để chuyện trở nên đơn giản một chút, cái thứ như tình cảm này vốn nên là đơn giản và thuần túy, ngươi cảm thấy thế nào?

Thanh niên yên lặng, sau một hồi lâu, hắn lại thở ra một hơi thật dài.

- Ngươi nói đúng.

- Nếu như đã tới, ta cũng không nên xoắn xuýt làm gì nữa.

Nói xong, thanh niên đứng dậy, chắp tay về phía Phương Minh, sau đó quay lưng đi về hướng Cốc tiểu thư.

Vương Sinh nhìn bóng lưng của thanh niên, lại gần nhỏ giọng nói:

- Lão Phương, ngươi chính là dụ dỗ hắn nhảy hố đấy à?

Phương Minh lắc đầu:

- Ta muốn hắn nhận rõ hiện thực, nếu đã có thể tới thượng tầng này thì chắc chắn có chỗ bất phàm, phải nên chuyên tâm học tập mới đúng.

Vương Sinh khinh thường bĩu môi:

- Ta thấy ngươi chính là muốn diệt trừ tất cả tình địch của mình thì đúng hơn.

Phương Minh nhìn bóng hình xinh đẹp kia, thở dài.

- Ta à?

- Không xứng.

Khi nói chuyện, người thanh niên kia đã đi tới trước mặt Cốc tiểu thư.

Hắn đối mặt Cốc tiểu thư, trong mắt vẫn mang theo xoắn xuýt vẻ như cũ, sau đó hắn hít vào một hơi, chậm rãi giơ tay lên, nói:

- Này.

Cốc tiểu thư ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Trong chốc lát, một luồng pháp tắc ba động tuyệt cường không nhìn thấy được quét sạch toàn bộ thư viện thượng tầng, tất cả mọi động tác của người xung quanh đều lập tức dừng lại.

Tựa như thời gian ngừng vận chuyển, chỉ có hai người Cốc tiểu thư và người thanh niên kia thì vẫn bình thường như cũ.

- Ta đã trở về.

Diệp Tùy Phong nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt này, trong lòng của hắn bỗng nhiên bình tĩnh lại, chậm rãi nói.

Vẻ mặt Cốc U Lan kinh ngạc, trong mắt nàng chợt lóe lên một hàng nước mắt lóng lánh.

Nhưng rất nhanh nàng đã cúi đầu xuống, không ngừng lật qua lại quyển sách trong tay, âm thanh lật trang sách không ngừng vang lên trong hoàn cảnh yên tĩnh này.

- Ngài. Trở về lúc nào vậy?

Cốc U Lan thấp giọng hỏi.

Diệp Tùy Phong sờ lên mũi mình:

- Đại khái khoảng mười mấy năm trước.

Âm thanh lật giấy dừng lại một chút.

- Ngài cũng không tới tìm ta trước tiên.

Âm thanh Cốc U Lan càng nhỏ hơn, còn mang theo một tia khàn khàn.

Diệp Tùy Phong lập tức xấu hổ, lúc vừa tỉnh lại, hắn mất hết tu vi, cũng không thể trở về Thiên giới được.

Chỉ có điều, khi hắn trở thành Tiên Đế, có năng lực đến Thiên giới thì cũng đúng là không vội đi lên, mà đợi tu vi tăng lên tới Chúa Tể đỉnh phong mới lựa chọn tới.

Trong này có rất nhiều nguyên nhân, giống như chuyện Tử Vực, chuyện Diệp Hoàng, còn có nhiều chuyện khác nữa.

Nhưng nếu như xuất phát từ góc độ tình cảm thì nguyên nhân cũng chỉ là lấy cớ thôi.

Tra nam thì luôn rất ưa thích dùng biện pháp lấy cớ tương tự.

Diệp Tùy Phong hắn là loại tra nam như vậy à?

Dĩ nhiên không phải!

Hắn chỉ là… Không biết nên xử lý loại vấn đề tình cảm này như thế nào.

Trong đầu Diệp Tùy Phong lại bắt đầu hỗn loạn.

Hắn nhìn Cốc U Lan tràn đầy ủy khuất, vẻ mặt giống như muốn khóc lên, hắn đột nhiên cũng không biết nên nói gì nữa.

- Ngươi, ngươi đừng hiểu lầm.

- Ta không phải tra nam.

- Ta là… Không có kinh nghiệm yêu đương.

- Cho nên, ách…Ách…

Liên tiếp những từ ngữ không giải thích được làm hai người đều ngây ngẩn cả người.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right