Chương 650: Qủa Cầu Âm Dương! Nghi Hoặc.

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,204 lượt đọc

Chương 650: Qủa Cầu Âm Dương! Nghi Hoặc.

Cốc U Lan ngẩng đầu, nhìn Diệp Tùy Phong vẻ mặt tràn đầy xoắn xuýt, đứng ở nơi đó không biết làm sao, bỗng nhiên nhịn không được “Phốc phốc” một tiếng, bật cười.

Cùng lúc đó, thời gian ở thư viện thượng tầng lần nữa khôi phục vận chuyển bình thường, âm thanh lật sách không dứt bên tai.

Diệp Tùy Phong nhìn Cốc U Lan gục xuống bàn, che miệng cười không ngừng, bất đắc dĩ thở ra một hơi.

- Được rồi!

- Lần này, ta thật trở về.

Nói xong, hắn đưa tay ra.

Giữa lông mày Cốc U Lan đều là ý cười, đặt ngọc thủ thon dài của mình vào trong lòng bàn tay của Diệp Tùy Phong.

- Ta dẫn ngài đi tham quan thư viện.

Cốc U Lan nói một câu.

Sau đó, nàng đứng dậy, nhẹ nhàng kéo tay Diệp Tùy Phong, hai người đi về phía Thư Quán.

Một màn bất ngờ này làm cho hai người Phương Minh và Vương Sinh ở cách đó không xa trực tiếp trợn tròn mắt.

- Sao hắn lại làm được?

Vẻ mặt Phương Minh kinh ngạc, hắn chỉ cảm giác trong đầu của mình đang rất lộn xộn.

- Có thể… Tiểu tử kia tương đối biết làm người khác vui vẻ.

Vương Sinh thì thào nói.

Bọn hắn nhìn bóng người Diệp Tùy Phong và Cốc U Lan, dần dần biến mất trong tầng tầng lớp lớp giá sách.

…………

Cốc U Lan kéo cánh tay Diệp Tùy Phong, dạo bước trong tầng tầng lớp lớp giá sách.

Nàng vừa tản bộ vừa giới thiệu tình huống trong này cho Diệp Tùy Phong.

- Những cái này là loại Dị Thuật, cực kỳ phức tạp, có vài trăm ngàn loại.

- Chỉ có điều hơn mười ngàn năm qua, phần lớn dị thuật đều biến mất theo thời gian trôi qua, có truyền thừa đoạn tuyệt, có loại bị công pháp khác ưu tú hơn thay thế.

Cốc U Lan tiện tay chiêu tới một quyển sách, cười nói:

- Chúng ta từng gặp được tu sĩ tu luyện Mệnh Tinh và Mệnh Hồn ở Cánh Đồng Tuyết Phương Bắc, ta cũng thu thập hệ thống tu luyện của bọn hắn đến đây.

Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu, lúc trước khi hắn sáng tạo Nguyên Thủy công pháp cũng từng tham khảo hai loại phương thức tu luyện này.

Một đường đi tới, quy mô của thư viện Thiên Giới đã làm trong lòng hắn chấn động.

Càng đi sâu vào trong, không gian lại càng to lớn, trong đó càng trưng bày thư tịch nhiều vô số kể, căn bản không thể nào đếm hết.

Hắn nghe Cốc U Lan nói, những năm gần đây, chỉ chủng loại thư tịch đã góp nhặt nhiều đến mấy trăm ngàn loại, tính hết tất cả thư tịch là một con số khó mà tưởng tượng được.

- Ngươi đều đã xem qua tất cả sách trong này rồi à?

Diệp Tùy Phong có chút không thể tin hỏi.

- Ừm, ta vừa thu thập vừa xem.

Cốc U Lan nói:

- Hơn mười ngàn năm, ta lại không có chuyện gì khác nên cũng chỉ có thể đọc sách thôi.

Diệp Tùy Phong âm thầm líu lưỡi.

Một người có thể dành mười ngàn năm quả thực có chút đáng sợ, nhưng vẫn rất để cho người ta bội phục.

- Đi thôi, ta dẫn ngài đi xem một thứ, ngoại trừ đọc sách ra, ta còn tự mình làm một thứ khác.

Cốc U Lan bỗng nhiên cười một tiếng, sau đó lôi kéo Diệp Tùy Phong bay lên trên.

Hai người lướt qua giá sách cao mấy chục trượng, sau khi xuyên qua một tầng không gian cách ngăn thật dày, cả hai đi tới trong một mảnh hư không rộng lớn.

Sau khi đi vào, Diệp Tùy Phong lập tức mở to hai mắt nhìn.

Không gian là hình tròn, ở xung quanh hiện đầy lít nha lít nhít phù văn màu vàng.

Mà trên mỗi một phù văn đều có một sợi dây nhỏ màu vàng nối ra ngoài, kéo dài đến chính giữa không gian hình tròn.

Ở chính giữa, một quả cầu âm dương khổng lồ đang nhẹ nhàng lơ lửng, vô số sợi dây nhỏ màu vàng, giống như dây dẫn không ngừng chuyển vận ánh sáng về quả cầu âm dương.

- Thì ra thứ này là ngươi phát minh à?

Diệp Tùy Phong thì thào nói.

Cốc U Lan quay đầu:

- Ngài đã thấy nó rồi à?

Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.

- Đúng vậy, trước đó khi ở giới Thái Ly, trong Ngọc Lan thánh địa của Bạch Lan Chi đã có loại quả cầu âm dương này, có thể điều tra linh hồn có sinh mệnh trong thánh địa.

- Lúc ấy ta còn hiếu kì, là đứa bé lanh lợi nào phát minh ra loại thần vật này.

Cốc U Lan nghe trong lời nói của Diệp Tùy Phong có ý tán thưởng, không nhịn được cười.

- Cũng còn tốt, dù gì thì ta cũng đã đọc nhiều sách như vậy mà.

Diệp Tùy Phong bĩu môi, câu nói này cũng không phải hắn đang nói cho Cốc U Lan cho vui, mà là tán thưởng phát ra từ đáy lòng.

Quả cầu Âm Dương trước mắt này, cho dù là từ cấu tạo hạch tâm hay trận pháp bố trí bên ngoài đều đã đến mức xuất thần nhập hóa, xảo đoạt thiên công, thẳng tới bản nguyên thiên địa.

Cho dù là chính hắn, muốn sáng tạo ra vật này cũng sẽ rất không dễ dàng.

- Quả cầu âm dương này của ngươi có thể kiểm trắc phạm vi lớn bao nhiêu?

Diệp Tùy Phong hỏi.

Ban đầu, khi ở thánh địa Ngọc Lan, quả cầu âm dương nơi đó của bọn hắn tối đa cũng chỉ bảo phủ thánh địa, mà cái trước mắt này rõ ràng không là tồn tại ở cùng một cấp bậc.

Cốc U Lan cười cười, nhẹ giọng nói:

- Gần như toàn bộ.

- Trừ một số nơi cực kỳ đặc biệt, nó có thể kiểm trắc ra toàn bộ trạng thái linh hồn của sinh linh ở trong Cửu Thiên Thập Địa.

- Với lại năng lực của nó cũng không chỉ giới hạn ở đó, sau khi tạo dựng Minh Giới và Luân Hồi thành công thì nó còn có thể gây ảnh hưởng đến sinh linh.

- Nó đã trở thành một khâu vô cùng trọng yếu trong kế hoạch lần này của chúng ta.

Câu nói này làm thân thể Diệp Tùy Phong có chút dừng lại.

Lúc đầu, hắn dự định qua mấy ngày nữa mới hỏi thăm chuyện này, không ngờ Cốc U Lan lại chủ động nói ra.

- Ta vốn muốn cùng ngươi ôn chuyện vuốt ve an ủi một đoạn thời gian, sau đó mới hỏi rõ ràng chuyện này.

Diệp Tùy Phong nói.

Cốc U Lan cười nói:

- Không ai thích xem quá trình chúng ta vuốt ve an ủi đâu.

- Ta có thể nhìn ra, trong lòng ngài mang theo nghi hoặc, huống hồ, ngài cũng nên biết những chuyện này.

Nói xong, Cốc U Lan phất tay hóa ra một bộ bàn ghế ngồi xuống, rót cho Diệp Tùy Phong một chén trà nóng.

- Vậy được rồi.

Diệp Tùy Phong thấy nàng như thế, cũng không tiện từ chối, cùng nàng ngồi xuống.

- Thật ra trước đó Thần Võ đã nói cho ta rất nhiều chuyện hắn biết.

- Nhưng vẫn có một số chuyện ta chưa rõ lắm, cho dù sáng tạo Minh Giới, chế tạo Lục Đạo Luân Hồi thì cũng không cần hai người Diệp Hoàng và Diệp Long phải diễn một tuồng kịch, sau đó Diệp Hoàng từ đó rơi vào bóng tối chứ?

Diệp Tùy Phong nói ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng mình, hắn vẫn luôn không rõ mục đích vì sao bọn hắn lại làm như vậy.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right