Chương 174: Ra tay (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 1,714 lượt đọc

Chương 174: Ra tay (1)

Học đồ có mái tóc màu đen trên eo quấn quanh một sợi xích màu bạc, giữa hai tay còn thỉnh thoảng có tia sét màu xanh da trời bắn ra, đùng đùng rung động.

“Ha ha… Gia Môn, lúc trước tao đã nói, một ngày nào đó, mày sẽ rơi vào tay tao đấy!”

Học đồ tóc đen cười lớn, vung tay lên, một tia chớp màu xanh lam trực tiếp xuyên phá hư không, đập lên trên khải giáp bằng dây leo của Gia Môn.

Cờ-rắc! ! !

Gia Môn giống như bị một con tàu hung hăng đụng trúng, trực tiếp bay ra ngoài, trên mặt đất bị đánh ra cái hố to.

“Sao đây? Sự hăng hái lúc trước khi mày cướp đi viên lôi điện chi tâm kia đâu rồi nào?”

Học đồ tóc đen khiêu khích, lại một đạo phép thuật bắn ra, trên người Gia Môn lập tức xuất hiện một lỗ hổng.

Dây leo màu xanh lá bị đánh ra một lỗ hổng, từ đó lộ ra da thịt Gia Môn, một mảng lớn đã bị cháy đen, thậm chí Lôi Lâm còn ngửi thấy được mùi thịt nướng thơm.

“Đừng tưởng rằng một kiện vật phẩm ma hóa tổn hại là có thể cứu được mày!”

Trên mặt học đồ tóc đen tràn đầy khoái cảm khi đại thù được báo, xem ra lúc trước người này có khúc mắc không nhỏ với Gia Môn.

“Chip! Dò xét Gia Môn!”

Lôi Lâm không dám trực tiếp quét học đồ tóc đen, trực tiếp chọn Gia Môn đang trọng thương để kiểm tra.

“Keng! Gia Môn có lực lượng: 1. 9; nhanh nhẹn: 2. 7; thể chất: 2. 1(3. 5); tinh thần: 3(10. 8); trạng thái: Bị thương nhẹ!”

Dù đối thủ châm chọc khiêu khích như thế nào, Gia Môn vẫn luôn không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt lạnh như bang gắt gao nhìn thẳng vào địch nhân.

“Không ổn! Gia Môn cũng đã tấn chức lên học đồ cấp ba, trên tay còn có một vật phẩm ma hóa, thế mà là không đánh lại đối phương!”

Trong lòng Lôi Lâm Tâm nhanh chóng suy nghĩ.

Hắn bị tên Gia Môn hấp dẫn tới, hoàn toàn là bởi vì tò mò, cũng không hề có ý định sẽ vì Gia Môn mà dốc sức liều mạng.

Nói thật, nếu địch nhân của Gia Môn không mạnh, Lôi Lâm nể tình trước kia Gia Môn mật báo, nhất định sẽ xuất thủ cứu đối phương, nhưng hiện tại, thực lực của địch nhân rõ ràng rất mạnh, Lôi Lam lại có chút do dự.

“Chip! Dò xét số liệu đối phương, mô phỏng chiến đấu, dự đoán tỷ số thắng!”

Lôi Lâm đưa ra mệnh lệnh.

“Keng! ! ! Nhiệm vụ thành lập, bắt đầu mô phỏng chiến đấu…”

Chip tính toán cực kỳ nhanh, rồi lập tức ra kết luận: “Tỷ số thắng của chủ thể là 77%, tình huống dự đoán: Đối phương tử vong, chủ thể bị thương nhẹ!”

“Tỷ lệ này có chút thấp!” Lôi Lâm nhíu mày.

“Anh xem! Bên kia quả nhiên có người!”

Đúng lúc Lôi Lâm đang do dự, giọng một người phụ nữ truyền đến, phi thường quen thuộc, thậm chí trước đây không lâu Lôi Lâm đã nghe qua chủ nhân của thanh âm này phát ra tiếng thở dốc càng thêm hoặc mị.

Ở một bên khác của chiến trường, Bích Cơ cùng một nữ học đồ đi đến nơi này.

“Là Bích Cơ! Sao cô ấy lại tới đây?”

Lôi Lâm thở dài thật sâu, đột nhiên có cảm giác một số việc sẽ biến thành rất phiền toái.

“Có người đang chiến đấu, ah! Là Gia Môn sư huynh! ! !”

Cô gái đi cùng Bích Cơ rõ ràng nhận ra Gia Môn, hơn nữa còn có tâm tư riêng, vừa thấy Gia Môn bị thương đã lập tức đánh tới.

“Con gái? Đồng bọn của mày sao?”

Học đồ tóc đen nhíu mày, khẽ vỗ tay một cái, “Mày cướp đi đồ đạc của tao còn làm nhục tao, hôm nay tao trả lại mày gấp bội, ví dụ như ở ngay trước mặt mày cướp đi cô gái này…”

Học đồ tóc đen đột nhiên cười dâm đãng, hai tay vung lên như hồ điệp.

“Đùng đùng

Tia điện màu xanh da trời không ngừng tạo ra trên tay hắn, điện xà vặn vẹo, hóa thành khóa sắt, trực tiếp xuyên thấu hỏa cầu do nữ học đồ vội vã đánh ra kia, hơn nữa còn đánh ngã cô ta xuống đất.

“Mạt Lỵ!” Bích Cơ đầy kinh hoảng, trực tiếp chạy tới.

“Đồ đần này! ! !”

Lôi Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, cũng đứng lên.

Đối với Bích Cơ, đáy lòng của hắn vẫn có một chút cảm tình, hắn có thể vì nàng chịu mạo hiểm dưới điều kiện tiên quyết là không nguy hại tới tánh mạng của mình.

Đương nhiên, chỗ dựa lớn nhất của hắn vẫn là tỷ số thắng mà Chip đưa ra! ! !

Nếu như Chip tính toán ra Lôi Lâm hoàn toàn không có nắm chắc chiến thắng đối phương, hắn có lẽ sẽ chọn rời đi, đợi tới khi tấn thăng lên phù thủy cấp 1 lại trở về báo thù cho Bích Cơ.

Mặt khác, nếu Lôi Lâm có thể chiến thắng đối phương nhưng phải trả giá là trọng thương thậm chí tử vong thì hắn cũng hoàn toàn không muốn! ! !

Nhưng nếu như chỉ là bị thương nhẹ thì vì Bích Cơ, Lôi Lâm vẫn thấy đáng giá làm như vậy.

“Kỳ thật mình thực chất là một người cực độ lý trí và lãnh khốc đạm mạc!”

Lôi Lâm cười nhạo chính mình, thân hình nhanh chóng chớp động, chay lên hơn mười thước, kéo Bích Cơ lại.

“Không cần qua đó!”

“Cậu… Là ai?” Bích Cơ nhìn chàng trai ở trước mắt, trong đôi mắt xinh đẹp xuất hiện vẻ mê man.

Lôi Lâm còn chưa giải trừ Nghĩ Hình Thuật trên người, ngay cả giọng nói đều dùng dượđổic tề thay , Bích Cơ hoàn toàn không nhận ra Lôi Lâm.

“Người tới cứu cô!” Lôi Lâm khàn khan nói, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt của học đồ tóc đen.

“Tiểu côn trùng thú vị, vừa rồi chính là mày vẫn luôn trốn ở bên cạnh sao?”

Học đồ tóc đen hung hăng nắm chặt quyền, dòng điện màu xanh da trời quấn quanh quả đấm của hắn, không ngừng bắn ra tia lửa.

Dòng điện thật nhỏ như sợi tóc bắn ra, đánh xuống mặt đất, nổ ra mấy lỗ nhỏ, đá vụn và bùn đất đã bắn tới chỗ Lôi Lâm, lại bị học đồ áo bào xám ngăn cản được, rơi xuống đất.

” Học đồ thuộc tính Lôi hệ, xem ra độ hòa hợp còn rất cao!”

Lôi Lâm chậm rãi rút thập tự kiếm bên hông ra, “Khổ chiến, lần này là khổ chiến trước nay chưa ừng có!”

Vì phòng ngừa Bích Cơ nhận ra hắn, một số thủ đoạn mà Dược tề sư thường dùng cũng không thể vận dụng, chỉ có thể sử dụng thủ đoạn đối địch mà Lôi Lâm sang tạo ra sau khi rời khỏi học viện.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right