Chương 180: Lấy một địch hai (1)
Đối với sự lên án của Bích Cơ, Lôi Lâm sờ lên mũi, chỉ có thể im lặng.
Cùng lúc đó, dưới đáy lòng của hắn còn có chút vui mừng, cũng may lúc trước hắn đã thay đổi dung mạo, bằng không thì sau này hắn thật sự có chút khó có thể đối mặt với Bích Cơ.
Có điều, cũng chỉ như vậy thôi.
Lôi Lâm đi tới bên cạnh hố to xuất hiện sau vụ nổ, một huy chương tròn vo trực tiếp rơi bên chân của hắn, huy chương vốn rất xinh đẹp hiện tại đã dính đầy bụi đất, thậm chí còn dính một chút huyết nhục.
“Tên học đồ này nhìn chính là thiên tài trong học viện của đối phương! Lúc trước trong tài liệu mà Quả Pháp Đặc đưa ra cũng có người này, hình như tên là Thác Lôi Tác Tư! Huy chương của hắn có giá trị tối thiểu là 50 điểm cống hiến!”
Lôi Lâm đánh giá huy chương lẳng lặng nằm bên cạnh giày, trên mặt có chút do dự.
Lúc này tấm huy chương này đang nằm ngay dưới chân của hắn, chỉ cần khẽ cong eo là có thể cầm nó vào trong tay.
Chỉ cần có nó, Lôi Lâm sẽ kiếm đủ điểm cống hiến, đợi sau khi huyết đấu chấm dứt thì có thể dốc lòng cầu học viện đổi lấy một phần nước thuốc Cách Lâm tiêu chuẩn.
Tuy rằng sau khi nghe ác linh La Mạn nói tin tức có quan hệ với việc phù thủy tấn cấp, nhưng Lôi Lâm có chút do dự đối với việc dùng loại phương pháp này để đột phá, nhưng nước thuốc Cách Lâm phi thường trân quý, có thể thu thập trước, cho dù không cần, giao cho Chip nghiên cứu thành phần cùng cách điều chế cũng rất tốt đấy.
Có điều, một số học đồ nổi danh của kẻ địch và Hắc Cốt Lâm, huy chương của bọn hắn đều có ký hiệu đặc biệt, chỉ cần Lôi Lâm giao ra tấm huy chương này, sẽ lập tức thừa nhận với đối phương rằng hắn chính là hung thủ đã sát hại Thác Lôi Tác Tư!
Lôi Lâm sẽ không quên, sau lưng đối phương còn có một đạo sư đây!
Tuy học viện Hắc Cốt Lâm là chỗ dựa của hắn, nhưng Lôi Lâm cũng không muốn trước khi chính mình tấn cấp lên Phù Thủy chính thức đã bị người khác nhìn chằm chằm vào.
Ai bảo hiện tại học viện Hắc Cốt Lâm ở vào yếu thế? Đối phương động tay chân gì, Hắc Cốt Lâm cũng chỉ có thể thầm nuốt giận trong bụng, nhưng người bên mình cũng rất dễ dàng bị nhằm vào, đây chính là bi ai của kẻ yếu!
Lôi Lâm hoàn toàn không dám đánh bạc!
Bởi vậy, tuy trong lòng có chút không nỡ nhưng Lôi Lâm vẫn quyết định từ bỏ tấm huy chương này.
Dù sao bây giờ hắn vẫn đang dùng ngụy trang, về sau từ bỏ lớp ngụy trang này, chỉ cần chính hắn không nói, vậy thì sẽ không có ai có thể biết là hắn đã giết thiên tài học đồ của đối phương.
“Có lẽ, đưa tấm huy chương này cho Gia Môn hoặc là Mai Lâm, cũng là chủ ý không tệ!”
Lôi Lâm đá đá huy chương dưới chân, trên mặt hiện ra vẻ vui vẻ.
Vừa rồi hắn thoáng nhìn xuống, Gia Môn vẫn luôn bị ngất nằm ở ngoài rìa chiến trường, tuy bây giờ nhìn trên người rất là thê thảm, nhưng tốt xấu gì vẫn giữ được tính mạng, hơn nữa cũng không có thương thế đặc biệt nghiêm trọng gì.
“Có điều, vẫn còn hai con sâu cần giải quyết!”
Lôi Lâm nhìn sang một lùm cây gần đó, sau đó khẽ vung tay, hai ống dược tề màu đỏ rực trực tiếp bắn ra.
Ầm! ! ! Ha ống nghiệm ở giữa không trung chạm vào nhau, ngọn lửa lớn trực tiếp bốc cháy lên bắn về phía lùm cây.
XIU....XÍU…! ! ! Trong nháy mắt khi ngọn lửa vào lùm cây, hai bóng đen trực tiếp bắn ra, rơi trên mảnh đất trống.
Ngân Trảo Tác Luân cùng một học đồ tóc vàng khác nhìn hố to do Thác Lôi Tác Tư tự bạo, sắc mặt rất khó coi.
“Thậm chí ngay cả Thác Lôi Tác Tư đều chết trên tay tên kia, ông trời ơi, tên kia chính là một kẻ biến thái! ! !”
Tác Luân nhìn Lôi Lâm mặt không biểu tình, trong lòng gào thét không thôi, Thác Lôi Tác Tư chính là kẻ còn biến thái hơn cả ngân trảo hắn! ! ! ! Mà hôm nay cũng chết trong tay Lôi Lâm, Lôi Lâm này có thực lực ra sao?
“Sớm biết hắn lợi hại như vậy, kẻ đần mới đuổi tới! ! ! !”
Lúc này, một loại cảm xúc tên là hối hận đang không ngừng ăn mòn nội tâm Tác Luân.
“Làm sao bây giờ?” Nữ học đồ tóc vàng nhìn nhìn vào Tác Luân, biết lúc này hắn đã có lòng muốn lui lại, trong lòng không khỏi thầm mắng một tiếng.
“Còn có thể làm sao? Bây giờ phải xem đối phương có thả chúng ta hay không ấy!”
Tác Luân giang tay ra, khẽ cúi đầu nói với Lôi Lâm: ” Cường giả đến từ học viện Hắc Cốt Lâm, thực lực của cậu đã chinh phục tôi, sau này Tác Luân cũng sẽ không đối địch với cậu…”
Đối với hành động nhận thua của Tác Luân, nữ học đồ tóc vàng bĩu bĩu môi, nhưng không lên tiếng.
Sau khi nhìn thấy Lôi Lâm mạnh mẽ và hung tàn, cô ta cũng là có chút sợ hãi!
Còn chuyện báo thù vì bạn học? Tỷ lệ tử vong của học đồ thuộc Bạch Thụ Lâm Thành Bảo cùng Ca Đặc Hiền Giả Phòng Nhỏ tuy không cao bằng học viện Hắc Cốt Lâm, nhưng mỗi tháng cũng có mấy kẻ xui xẻo như vậy.
Nếu Tác Luân cùng học đồ tóc vàng báo thù vì từng học đồ đã chết đi, vậy đầu tiên bọn họ phải huyết tẩy học viện của chính mình trước một lần.
Sở dĩ bọn hắn theo dõi chỉ là vì coi Lôi Lâm thành con mồi của chính mình, chuẩn bị tiến hành một trò chơi thú vị mà thôi.
Mà hiện tại, thực lực của Lôi Lâm lại cường đại vượt xa suy tính của bọn hắn, hơn nữa tâm tư người này rất tinh tế cẩn thận, lại tâm ngoan thủ lạt, khiến bọn hắn có chút đáy lòng nhút nhát.
“Thật sao?”
Lôi Lâm từ chối cho ý kiến, thu trường cung màu đen trên tay về, lại đi tới nơi lúc trước đánh rơi thập tự kiếm, nhặt lên thanh trường kiếm kia.
“Đáng tiếc! Các người không nên tới đây!”
Lôi Lâm nhẹ giọng nói nhỏ, đồng thời ngâm xướng một loại chú ngữ kỳ dị, thò tay vòng quanh thập tự kiếm một vòng.
Không khí bỗng nhiên thấp xuống vài độ, hàn băng trên thân kiếm không ngừng lan tràn, chỉ trong nháy mắt, thập tự kiếm của Lôi Lâm đã biến thành một thanh hàn băng cự kiếm trong suốt! ! !
Đây là phù văn hàn băng luyện kim hắn lấy được từ phù thủy thân tín của thành chủ thành Cực Dạ kia, sau khi Lôi Lâm lấy được trên thi thể bán thú nhân học đồ phù thủy kia, lập tức để Chip lưu lại, hơn nữa hoàn thành phân tích.