Chương 182: Đánh giết hai người (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 2,868 lượt đọc

Chương 182: Đánh giết hai người (1)

Ầm! ! !

Đầu lâu của Tác Luân vẫn còn vẻ không cam lòng xen lẫn sợ hãi bay lên cao mấy mét, cuối cùng rơi trên mặt đất, hai mắt trừng trừng, không thể khép kín.

Ở trước người Lôi Lâm, thi thể không đầu của Tác Luân không ngừng phun máu, hơn nữa đã ngã quỳ trên mặt đất.

Tay trái của thi thể còn đưa về phía trước , nhưng đáng tiếc mặt ngoài thân thể Lôi Lâm có một tầng hào quang màu xám tạo thành áo giáp hoàn toàn ngăn trở.

“Dùng Đọa Tinh Chi Trụy phòng ngự, hoàn toàn không sợ đại bộ phận học đồ công kích, lại dùng Hàn Băng phù văn cường hóa cự kiếm, phối hợp tố chất thân thể cấp kỵ sĩ của mình, trong số các học đồ quả nhiên là vô cùng sắc bén!”

Lôi Lâm rất là thoả mãn đối với thành quả chiến đấu chính mình.

Tác Luân này chỉ kém Thác Lôi Tác Tư lúc trước một chút, như đối mặt với chiến thuật này của hắn cũng hoàn toàn không chống đỡ được mấy hiệp đã triệt để thất bại, ngay cả đầu lâu đều bị Lôi Lâm trảm xuống.

“Hiện tại, đến lượt cô!” Lôi Lâm tùy ý đá văng thi thể Tác Luân ra, phóng tới nữ học đồ tóc vàng lúc trước.

“Hoàn thành!”

Cùng lúc đó, nữ học đồ tóc vàng lại thở ra một hơi, toàn thân giống như trút được gánh nặng vậy.

Một đóa hoa màu đỏ tươi đẹp nở rộ lớn cỡ nắm tay, một khối đá màu xanh lá tản ra hào quang, ở trên nhuốm máu tươi của nữ học đồ này, còn một dao găm đã bị gãy mất một nửa, trực tiếp bị ném xuống đất.

Ba vật này bày thành một hình tam giác, ở chung quanh còn dùng thật nhiều bột phấn màu bạc tạo thành phù văn.

Đối với công kích mãnh liệt của Lôi Lâm, nữ học đồ cười lạnh một tiếng, một ngón tay chỉ về phía Lôi Lâm: “Dùng mỹ lợi phỉ tư nặc pháp nhĩ khả, trói buộc cự linh danh tiếng trong thâm uyên. Người bị chỉ sẽ mất hết tất cả năng lực hành động!”

Ong ong! ! !

Trận pháp hình tam giác trên mặt đất bắt đầu lưu động hào quang, sau đó Lôi Lâm cảm giác được một lực lượng trói buộc cực lớn giáng xuống. Gắt gao ghim hắn nguyên tại chỗ.

“Loại pháp thuật này? Định Thân Thuật nhân loại sao?”

Lôi Lâm không ngừng giãy dụa, trong hư không không ngừng truyền đến tiếng khóa sắt kéo căng.

“Không cần vùng vẫy, đây là xiềng xích trói buộc của cự linh chốn thâm uyên, dù mày kéo đứt bao nhiêu, các sợi còn lại đều sẽ tự động sinh ra mới, hơn nữa lực lượng trói buộc sẽ gấp hai lúc trước! ! !”

Theo tiếng nói của nữ học đồ tóc vàng, Lôi Lâm cảm giác xiềng xích trói buộc trên người càng ngày càng chặt.

Xùy~~! ! ! Đọa Tinh Chi Trụy bắn ra hào quang màu xám bạc không ngừng va chạm cùng một cỗ lực lượng trong hư không. Dường như còn có cả sương mù màu trắng bắn ra.

“Đồ giòi bọ hèn mọn, đồ tể vô liêm sỉ mày lại dám giết hại học đồ của hai học viện lớn chúng ta. Tao ban cho mày tử vong để bồi thường tội lỗi của mày!”

Trên mặt nữ học đồ tràn ngập đắc ý cùng khoái cảm trả thù, cơ bắp trên gương mặt vặn vẹo, khuôn mặt vốn đẹp đẽ biến thành cực kỳ đáng ghê tởm.

“Dám can đảm sát hại Tác Luân. Tao muốn mày phải trả giá bằng máu! ! !”

Nữ học đồ lần nữa chỉ tới Lôi Lâm: “Lực lượng! Cướp đoạt! ! !”

Lời vừa ra khỏi miệng. Lôi Lâm cũng cảm thấy khí lực trên người không ngừng trôi qua, trong chớp mắt, giống như hắn từ một cái kỵ sĩ biến thành một đứa trẻ bình thường vậy.

“Loại cảm giác này là nguyền rủa sao?”

Lôi Lâm dùng sức giãy dụa, “Dù là nguyền rủa, sao có thể bắt ép ta cúi đầu! ! !”

“Tất cả đều đã xong!” Nữ học đồ dùng Byron ngữ vịnh xướng: ” Hỏa diễm đến từ thâm uyên, triệt để đốt tên tội nhân này thành tro tàn đi!”

Trong khi nữ học đồ ngâm xướng Byron cổ ngữ, dưới thân Lôi Lâm đột nhiên bốc cháy lên một ngọn lửa màu đỏ đen.

Hỏa diễm không ngừng lan tràn. Trong nháy mắt đã bao phủ toàn thân Lôi Lâm.

Ầm! ! ! Hàn Băng Cự Kiếm trên tay Lôi Lâm rơi trên mặt đất, băng phiến không ngừng tách ra, vỡ vụn, cuối cùng, thậm chí ngay cả thép tinh chế tạo thập tự kiếm cũng bị hòa tan trong ngọn lửa màu đỏ, biến thành một bãi nước thép.

Xuy xuy! ! !

Áo giáp màu xám bạc trên người Lôi Lâm cũng bắt đầu xuất hiện trạng thái bất ổn, Chip điên cuồng đưa ra cảnh cáo trước mắt Lôi Lâm: “Cảnh cáo! Cảnh cáo! Năng lượng trong Đọa Tinh Chi Trụy nhanh chóng hạ thấp, trước mắt còn thừa: 45%; dự tính sau 34 giây sẽ hoàn toàn hao hết! ! !”

“Không cần lo cho nó, thả năng lượng duy nhất một lần trong Đọa Tinh Chi Trụy ra!” Lôi Lâm ra lệnh.

“Ong ong! ! !” Trong chốc lát, hào quang màu xám bạc trên người Lôi Lâm lập tức cường thịnh hơn mười mấy lần, mà ở sau lung hắn lại xuất hiện một hư ảnh Thập Tự Giá cực lớn, trên hư ảnh Thập Tự Giá, mấy viên bảo thạch lóe ra ánh sáng lộng lẫy khác nhau, một luồng lực lượng không ngừng chảy đến tứ chi bách hài của Lôi Lâm.

” PHÁ…! ! !”

Lôi Lâm thoáng giãy dụa, trên người đột nhiên truyền đến tiếng đùng đùng không dứt, vô số khóa sắt phù văn màu đen hiển hiện bị Lôi Lâm giằng đứt, rơi xuống đất, lại biến mất không thấy gì nữa.

“Tới phiên mày! Kỹ nữ buồn nôn!”

Thân hình Lôi Lâm hóa thành một trận gió, đi thẳng tới trước mặt nữ học đồ tóc vàng.

“Không… Không có khả năng, sao mày có thể giãy giụa ra?” Nữ học đồ tóc vàng ôm đầu thét chói tai, lập tức lại chỉ ra một ngón tay, mấy quả cầu lửa to bằng chậu rửa mặt loại nhỏ trực tiếp nện trên người Lôi Lâm.

Ầm! ! ! Hỏa diễm nổ tung , cùng ngọn lửa màu đỏ lúc trước thiêu đốt, lại rất nhanh dập tắt.

Mà ở trong áo giáp màu xám bạc trong suốt, Lôi Lâm không bị thương chút nào.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right