Chương 2107: Rút đi (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 3,937 lượt đọc

Chương 2107: Rút đi (1)

Đám phù thủy bọn họ đều là người rất có kiên trì.

Nếu bây giờ Hình Bóng Vặn Vẹo không đối phó được với Lôi Lâm, đương nhiên phải nghĩ trăm phương ngàn kế chế tạo phiền phức cho hắn.

Đợi đến khi thực lực của Hình Bóng Vặn Vẹo khôi phục tới toàn thịnh, mà Lôi Lâm vẫn dừng bước không tiến thì thời cơ báo thù rửa hận sẽ đến rồi!

. . .

Đối với người bình thường ở chủ thế giới vật chất thì chuyện của các tồn tại thượng vị đối với bọn hắn lại giống như nói mơ giữa ban ngày, dù là đám thần linh hay phù thủy làm cái gì, thì đều không quan trọng bằng chuyện ngày mai bọn hắn kiếm lời thêm được mấy đồng để buổi tối ngày mai có bánh mì đen to hay nhỏ!

Đa Luân chính là này một người như thế, làm một thợ mộc, tay nghề hắn kế thừa từ tổ tông không thể nói là tốt, thậm chí còn có chút sứt sẹo, nhưng tổ tông hắn là thợ mộc, ngoại trừ tiếp tục làm một thợ mộc ra thì hắn không có bất kỳ lối thoát nào khác.

Thậm chí, trong thời gian nhất định hàng năm, ngoại trừ cần tự mang lương khô tới phục vụ lãnh chúa thì hắn bao gồm cả súc vật trong chuồng ngựa. . .

Rất hiển nhiên, đối với hắn thì chuyện thượng thần hay ma quỷ gì đó quả thực giống như thuyết kỵ sĩ tiểu vậy, đều là trò tiêu khiển trong miệng người ngâm thơ rong, cũng không có bất cứ quan hệ gì tới hắn.

Nhưng tất cả những chuyện này cuối cùng sẽ thay đổi.

Sau ngày nhìn thấy mặt trăng màu tím hóa thành tà mắt, đồng thời nổ tung, cho dù là Đa Luân cũng cảm giác được ngày tháng yên bình dường như đã một đi không trở về.

Buổi tối mất đi ánh trăng sáng tỏ chỉ là một mặt, dù sao đa số người bình thường đều đi ngủ từ rất sớm, căn bản không cần đèn dầu chiếu sáng cùng củi lửa khi đi tiểu đêm, buổi tối còn có rất nhiều ánh sáng từ ngôi sao, ngoại trừ tối hơn so với lúc trước thì hầu như không hề có sự khác biệt, đương nhiên, những tiểu thư quý tộc yêu thích tiệc rượu cùng ngắm trăng là ngoại lệ.

Càng quan trọng hơn là mặt trăng vỡ vụn dường như còn mang đến một loại gợi ý nào đó, dù là mặt trăng hóa thành mắt dọc màu tím, hay là tấm võng khủng bố và mặt trăng đồng thời vỡ nát sau đó, thực sự là quá giống kiệt tác của ma quỷ cùng ác ma.

“Đó là chung kết tất cả, có tà vật cực kỳ mạnh mẽ sắp hủy diệt nhân gian. . .”

Ở trấn trên có một người ngâm thơ rong có chút điên điên khùng khùng, sáng sớm hôm nay cũng thay đổi điệu van bình thường, đổi sang lời tiên đoán này. Lời này không khỏi khiến trong lòng Đa Luân có chút căng thẳng.

“Các thần trên cao. . . Hoặc là ta nghĩ nhiều rồi, gần đây hẳn là nên đi giáo hội một chuyến, ta cần mục sư trợ giúp. . .”

Đa Luân nhìn vào trong túi một chút, mấy đồng tiền màu đồng cổ bóng loáng, hiển nhiên là trải qua nhiều lần vuốt ve, mà ngoài viền cũng tổn hại đến mức không ra hình thù gì.

” Đế Lệ Ti phu nhân đáng chết. . . Khẳng định là ả để con lợn béo thủ hạ kia mài đồng tiền này mất một vòng. . .”

Nhìn tiền lương mỏng manh sau một ngày mình khổ cực làm việc, Đa Luân không khỏi âm thầm oán giận.

Đương nhiên, muốn hắn trực tiếp phản kháng thì hắn hoàn toàn không có một chút can đảm nào.

Thậm chí, sau khi nhìn thấy dị tượng mấy ngày trước, trong lòng Đa Luân luôn bất an, hắn còn đang suy nghĩ có nên đi tới thần điện một chuyến cống hiến chút gì, mời thần linh phù hộ chính mình.

Ở thế giới các thần, giáo hội cùng vương quốc chính là tất cả! Thế lực trước nắm giữ tín ngưỡng, mà thế lực sau nắm giữ quyền lực thế tục, rất nhiều bình dân cho dù chính mình nghèo khó đến mức nào cũng sẽ dâng hết những đồ tốt trong tay mình đến cho hai thế lực này, đương nhiên, thế lực trước là bọn họ tự nguyện, còn thế lực sau chính là ép buộc bọn họ. Tuy rằng trên bản chất cũng không hề có sự khác biệt, đều bị bóc lột chút tài sản cuối cùng.

“Này! Đa Luân! Việc trong nhà Đế Lệ Ti phu nhân đã làm xong chưa?”

Một tiếng huýt sáo vui vẻ vang lên, còn kèm theo cả tiếng chào hỏi, Đa Luân cực kỳ quen thuộc chủ nhân của âm thanh này, đây là bạn tốt nhiều năm của hắn.

Hắn quay đầu, sau đó nhìn thấy một thanh niên mặc quần dài rộng không vừa vặn, trên mặt đối phương có đầy tàn nhang, chỉ có một đôi mắt là có vẻ phi thường linh hoạt.

“Này! Mễ Kỳ! Không phải ngươi làm thuê ở thần điện ma võng nữ thần sao? Sao lại đột nhiên trở về?”

Đa Luân có chút vui mừng nói.

Dù sao, trấn nhỏ của hắn chỉ là một thôn trấn sơ cấp, cũng chỉ là được lãnh chúa yêu thích nên thành lập một toà thần điện của thần gặp nạn. Các lĩnh chủ phi thường thích vị thần linh này, hận không thể để toàn bộ thuộc hạ của mình đều là tín đồ thành kính đối phương.

Mà thần điện ma võng nữ thần nơi Mễ Kỳ lại chỉ có ở trong thành rất xa, từ trấn trên xuất phát đi cần ngồi xe ngựa một ngày rưỡi. Đối với Đa Luân thì đây dường như chính là khoảng cách chân trời góc biển, từ khi sinh ra tới nay, hắn cũng chỉ mới tới trong thành một lần, đồng thời còn cực kỳ là khiếp sợ vì sự phồn hoa ở nơi đó, cảm giác nơi đó giống như thiên đường.

Đối với công tác của Mễ Kỳ, hắn còn là phi thường ước ao.

Cho dù đối phương chỉ là một đầy tớ cấp thấp nhất, nhưng dù gì cũng là ở bên trong thần điện, thậm chí có thể thức tỉnh năng lực phép thuật, biến thành một vị pháp sư được người tôn kính!

Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt Mễ Kỳ lập tức ảm đạm xuống, hai tay mở ra:

“Ài. . . Đừng nói. . . Thần điện của chúng ta đã đóng cửa, vì thế ta lại về rồi!”

“Thần điện.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right