Chương 2108: Rút đi (2)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 504 lượt đọc

Chương 2108: Rút đi (2)

. . Đóng cửa. . .” Đa Luân há hốc miệng, hiển nhiên không hiểu được ý nghĩa của hai từ này.

Thần điện có chân thần tọa trấn, còn có những mục sư mạnh mẽ có thể triển khai thần thuật kỳ dị kia, cho dù là thần điện thu phí tiêu chuẩn thấp nhất, tốc độ hấp dẫn của cải cũng phi thường khủng bố, mà giáo hội như vậy lại đóng cửa?

“Ngươi không biết. . . Ta đã nói với ngươi. . . Là thật, những mục sư ở thần điện chúng ta kia, vào ngày nguyệt hắc kia đột nhiên chết đi không ít, những người còn lại cũng cả ngày đều mang vẻ mặt đưa đám. . .”

Sau khi Mễ Kỳ đi tới trong thành một chuyến, hiển nhiên trở nên phi thường hay nói, hắn lặng lẽ tới gần bên người Đa Luân, dùng tay che môi của mình lại, hạ thấp giọng nói: “Nghe nói. . . Là vị ma võng nữ thần kia. . . Ngã xuống rồi! ! !”

“Ma võng nữ thần. . . Ngã xuống? !”

Đa Luân không có cảm giác gì quá lớn, dù sao khoảng cách giữa thần linh và hắn quá xa xôi, mà Mật Tư Đặc Lạp cũng không phải tín ngưỡng của hắn, đồng thời với đầu óc của hắn cũng không lĩnh ngộ được ý nghĩa đại biểu trong chuyện này, hắn nghe được một vị chân thần ngã xuống cũng giống như nghe được một vị quốc vương nào đó băng hà thôi, không có cảm giác đặc biệt gì, thậm chí trong lòng còn mơ hồ có chút muốn cười trên sự đau khổ của người khác.

“Đúng đấy. . . Lần này, những pháp sư kia đều gặp vận rủi lớn. . .”

Một nụ cười hiện lên nơi khóe miệng Mễ Kỳ, xem ra bình thường có vẻ hắn cũng phải chịu không ít bắt nạt từ đám thượng cấp cùng mục sư pháp sư.

“Ở trong thành, đã có vài vị pháp sư bị “bạo dân” đánh chết. . .”

“Chuyện này có liến quan gì cùng pháp sư? Đồng thời, bọn hắn có phép thuật thần kỳ mà lại bị bình dân đánh chết?”

Đa Luân hiển nhiên rất hoài nghi về “bí mật” mà Mễ Kỳ để lộ ra ấp.

Ở trong ấn tượng của hắn, các pháp sư nắm giữ phép thuật đều là nhân vật cao cao tại thượng, ngay cả lãnh chúa đều phải cung kính, khách khí.

Ví dụ như Hoắc Phu Mạn pháp sư ở gần trấn nhỏ, cho dù là Đế Lệ Ti phu nhân nổi tiếng ương ngạnh nhìn thấy đối phương đều không dám mạo phạm.

“Hắc hắc. . . Có người nói sau khi mất đi ma võng nữ thần che chở, những pháp sư kia đám lập tức mất đi năng lực thi pháp. . . Nngươi nói xem, các lão gia kia, còn có người bình thường trước đó bị pháp sư hãm hại sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?”

Mễ Kỳ cười cợt, lộ ra mấy răng nanh sắc bén: “Ta thấy ở trong thành đã không có hi vọng trở thành pháp sư, đồng thời dễ dàng bị liên lụy nên mới trốn trở về. . . Không nói những lời này nữa, để ăn mừng chúng ta gặp lại, chúng ta đi quán rượu của lão Ba Khắc uống hai chén đi!”

“Nhưng. . .”

Đa Luân sờ sờ túi tiền xẹp lép trong túi: “Ta còn muốn đi giáo hội một lần!”

“Ồ! Giáo hội! Đúng rồi, còn có giáo hội các thần linh khác, hiện tại cũng cả ngày bận bịu, giống như cũng đang chuẩn bị rút đi, ngay cả các lão gia quý tộc cũng không gọi được một mục sư nào có thể triển khai thần thuật. . . Ta thấy thần điện trong trấn cũng khẳng định là như vậy. . .”

Mễ Kỳ vỗ vỗ vai Đa Luân, lộ ra vẻ mặt “ngươi không cần đi lãng phí”.

“Không được!”

Đối với tín ngưỡng của chính mình, Đa Luân vẫn có chút kiên trì.

“Được rồi! Được rồi! Ta cùng đi với ngươi!”

Mễ Kỳ bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Thần điện ở trấn trên cũng không lớn, chỉ có mấy gian nhà, một mô hình suối phun nhỏ đứng sững ở phía trước, nhưng đáng tiếc đã không có nước suối tràn ra.

“Chào ngươi! Ta muốn tìm Lạc Khắc Phỉ Lặc mục sư!”

Bên trong thần điện trống rỗng, giống như ít đi rất nhiều thứ, mấy tôi tớ còn lại cũng tràn ngập vẻ lười biếng bầu, ngay cả bình dân tới cầu nguyện cũng biến thành ít đi.

Đa Luân rõ ràng cảm nhận được biến hóa gì đó, nhưng vẫn ngăn cản một tên đầy tớ để hỏi thăm.

Đối với vị Lạc Khắc Phỉ Lặc mục sư hiền lành mà nhân từ kia, hắn vẫn có ấn tượng vô cùng tốt, mặc dù đối phương chỉ có thể triển khai một ít thần thuật cấp thấp, nhưng đối với thương thế phổ thông của dân trấn thì vẫn rất có tác dụng, đã cứu tính mạng không ít người.

Dựa vào điểm ấy, Đa Luân cảm giác mìnhcần lại hiến một chút đồ, miễn cho đến khi mình cầu đến đối phương lại không tiện mở miệng.

“Lạc Khắc Phỉ Lặc mục sư a. . .”

Đầy tớ trong thần điện đã thưa thớt không có mấy người, lưu lại chỉ có một ông lão trông cửa, ông xoa xoa đã con mắt vẩn đục, giống như rất lâu rồi mới phản ứng lại được.

“Đã đi rồi. . . Mang theo tất cả mọi thứ, chỉ đáng thương lão Bối Khắc Đường Nạp lưu lại mấy chồng khoai tây. . .”

“Hả? Không có mục sư tiếp nhận sao?”

Đa Luân rất kinh ngạc, cho dù là một trấn nhỏ, cũng có không ít tín đồ, bất luận giáo hội nào đều sẽ không bỏ qua một căn cứ đã xây dựng tốt cơ sở tín ngưỡng, cho dù là dời đi cũng khẳng định có một vị mục sư khác đến đây giao tiếp, tình huống thế này phi thường không bình thường.

Trong lòng Đa Luân đột nhiên có một loại dự cảm phi thường không tốt, giống như sinh hoạt yên bình của chính mình sắp một đi không trở về.

“Thế nào? Cần cầu khẩn cùng xưng tội sao? Có lẽ ta có thể giúp ngươi!”

Lão Bối Khắc Đường Nạp đã liếc đến túi tiền trên người Đa Luân.

“Không! Không cần nữa!”

Sao Đa Luân không biết ý của đối phương, lập tức cầm túi tiền của mình chạy đi cùng Mễ Kỳ.

Mãi đến tận khi ra ngoài trấn, chạy đến mức thở không ra hơi, Mễ Kỳ mới quay đầu lại, mạnh mẽ cười nhạo Đa Luân: “Ha ha. . . Ta nói không sai chứ?”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right