Chương 2109: Thình Yến (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,585 lượt đọc

Chương 2109: Thình Yến (1)

“Có thể. . . Có thể Lạc Khắc Phỉ Lặc mục sư có việc gấp. . .”

Đa Luân còn đang cố tìm cách giải thích cho đối phương, nhưng đáng tiếc không được bao lâu đã thất bại dưới ánh mắt trêu tức của Mễ Kỳ.

“Được. . . Được rồi! Đi quán bar uống hai chén đi, ta mời. . .”

Đến quán rượu, sau khi gọi hai chén rượu, Đa Luân cùng Mễ Kỳ yên tĩnh ngồi ở một bên, thưởng thức hương vị bình thường tuyệt đối không dễ có đối với bọn hắn, cho dù là hưởng thụ rượu cũng có chút xa xỉ.

Quán bar rõ ràng là nơi trao đổi tin tức nhiều nhất nhanh nhất, ở đây, từ hoàn cảnh ầm ỹ ở chung quanh, các tin tức cuồn cuộn không ngừng truyền vào lỗ tai Đa Luân.

“Tất cả pháp sư đều xong đời. . . Hi Uy Khắc Tư, A Luân Đa Nhĩ, còn có thành Tiêm Tháp, khắp nơi đều có làn sóng tiêu diệt pháp sư. . .”

Một vị đại hán mặc trang phục lính đánh thuê có mũi đỏ ợ ra hơi rượu, âm thanh lớn đến mức khiến trần nhà quán bar dường như đều rơi xuống một lớp bụi trần.

“Hắc! Mũi Đỏ, gần đây ngươi mới từ bên ngoài trở về, có phải là có tin tức mới nhất không?”

Nơi này không thiếu người có lòng hiếu kỳ, bên cạnh có một người gầy lập tức vỗ tay cái độp, người rót riệu hiểu ý đưa tới một chén rượu mật ong tràn đầy, đặt trước mặt lính đánh thuê Mũi Đỏ.

“Ha ha. . . Nói tới độ chuẩn xác về tin tức thì nơi này còn có ai có thể sánh bằng ta đây? Uy tín của Mũi Đỏ không phải là nói giỡn đâu. . .”

Tên lính đánh thuê kia lầu bầu thầm thì, rồi nói tới đề tài mà các thính giả muốn biết nhất.

“Hiện ở bên ngoài đã hỏng bét! Tất cả giáo hội đều ở thu hẹp, ngay cả quân đội của vương quốc cũng là như vậy, mất đi đàn áp khiến địa phương hỗn loạn tưng bừng, pháp sư phải đối mặt với thảo phạt hung hăng nhất. . .”

“Đám pháp sư cao cao tại thượng kia một khi mất đi phép thuật thì cũng chỉ giống như người bình thường chúng ta, thậm chí còn gầy yếu hơn một chút. . .”

Mũi Đỏ uống hết cả chén rượu lớn kia, cả khuôn mặt đều trở nên đỏ chót.

“Ngẫm lại xem. . . Chỉ cần giết chết một ông lão đang run rẩy là có thể thu được tất cả của đối phương. . . Nữ nô mỹ lệ, thổ địa màu mỡ, còn có từng viên bảo thạch lớn, cùng với kim tiền rực rỡ. . . Tất cả thị dân đều điên rồi, cho dù các quý tộc cũng bắt đầu trở mặt ra tay với các pháp sư. . .”

Người có sức mạnh tất nhiên nắm quyền thế, mà sau khi nắm quyền thế lại hội tụ càng nhiều tài nguyên, khiến người khác ghen ghét.

Các pháp sư chính là như vậy.

Bọn họ nắm giữ sức mạnh phép thuật, dù là ở đâu đều là người trên người, hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất, mà hiện tại ma võng tan vỡ, các pháp sư không thể lợi dùng pháp thuật vị để thi pháp lập tức biến thành một đám ngu ngốc.

Bọn họ mất đi sức mạnh, giống như từng con dê béo tốt nhất, hấp dẫn ánh mắt của những kẻ tham lam.

Đồng thời, cho dù những pháp sư chú trọng danh dự nhất kia, có ai ở bên cạnh mà không có mấy thân thích tôi tớ? Bình thường dựa vào đặc quyền ức hiếp nông phu dân tự do chung quanh hầu như là chuyện tất nhiên, vào lúc này, lại bị người có ý đồ riêng kích động, nhất thời sẽ tạo thành một hồi bạo động, tạo ra thịnh yến vây đánh.

Chờ đến khi xác nhận các pháp sư đã không hề có chút sức chống đỡ nào, người động thủ nhanh nhất chính là các quý tộc!

Kích động dân chúng phản kháng pháp sư chỉ là bước thứ nhất, dù sao những bạo dân kia nhiều nhất chỉ cướp đi một ít của cải bên ngoài, thổ địa quý báu nhất cùng kiến trúc cuối cùng vẫ sẽ rơi vào tay các quý tộc.

Thậm chí, sau đó lại để quân đội trấn áp một thoáng, hầu như là có thể không tốn sức chút nào thu lại những của cải mà đám bạo dân kia cướp đoạt được.

Chuyện một vốn bốn lời như vậy, các quý tộc mặt ngoài phong độ phiên phiên, trong bụng lại đầy ý nghĩ xấu đã sớm làm quen.

Còn các pháp sư trong lúc trở tay, vội dời đi quyền thế lại không có sức mạnh, ngay cả quyền lực phản kháng đều không có, chỉ có thể gào khóc mà nhìn người nhà mình bị làm nhục, của cải bị cướp đoạt, thậm chí sinh mệnh đều bị tàn sát, trước khi chết còn phải chịu hình phạt khủng bố.

“Này! Mũi Đỏ, ngươi thật sự xác định những pháp sư kia đã không có thực lực sao?”

Bên cạnh có một đại hán mặc áo khoác màu đen, trên mặt có vết sẹo do đao chém đứng lên, bóng người cao hơn hai cái đầu người bình thường khiến trên người hắn tràn ngập khí thế.

“Đương nhiên. . . Ta ra tay chậm, bằng không khẳng định cũng có thể cướp được chút bảo thạch, thậm chí là nữ nhân như nước trong veo trở về. . . Những pháp sư kia, kẻ nào cũng giàu nứt đố đổ vách. . .”

Mũi Đỏ vỗ bộ ngực bảo đảm.

“Nếu là như vậy, vậy chúng ta còn ở chờ cái gì?”

Đại hán áo đen cười lạnh gào lên: “Bên ngoài thôn trấn không phải còn có một vị “Hoắc Phu Mạn lão gia” sao?”

. . .

Vù vù. . .

Gió lạnh run rẩy thồi qua khiến Đa Luân run lên một cái.

Sau đó, hắn phát hiện không biết từ lúc nào mình đã đi tới tòa nhà của pháp sư Hoắc Phu Mạn duy nhất ở trấn trên, chung quanh là tiếng chửi bậy ầm ỹ cùng tiếng đánh nhau.

Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, sau đó phát hiện trên tay mình đanh cầm một gậy gỗ, trên đỉnh còn có từng vết máu.

Trên người còn truyền đến mấy chỗ đau đớn, hóa ra không biết lúc nào đã bị thương, may là chỉ là rách da mà thôi.

Đầu óc say rượu còn có chút choáng váng, nhưng thoáng nhó lại một chút hơi, Đa Luân đã nghĩ ra mình rốt cuộc đang làm gì.

Lúc đó người bên trong quán rượu bị cồn cùng của cải kích thích, đã hoàn toàn mù quáng biến thành côn đồ.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right