Chương 2110: Thình Yến (2)
Dưới sự hướng dẫn của đại hán cùng Mũi Đỏ, bọn họ đi thẳng tới trang viên của Hoắc Phu Mạn lão gia ở bên ngoài thôn trấn, mạnh mẽ đánh phá nơi này, đồng thời bắt đầu cuồng hoan.
“Ầy. . .”
Nhìn hung khí trên tay, lại nhìn thi thể ngã xuống dưới chân mình một chút, Đa Luân cũng chịu không nổi nữa, trực tiếp quỳ trên mặt đất nôn mửa, bắt đầu khóc lớn.
“Thần. . . Rốt cuộc ta đang làm cái gì. . .”
Hắn gào khóc, nhìn đám côn đồ chugn quanh đang vui vẻ hưởng thụ thịnh yến, thậm chí là cây đuốc bốc cháy.
Loại hành vi này rõ ràng tương phản với tín ngưỡng chịu khổ của hắn, khiến hắn nghĩ rằng trong thân thể mình có chứa một con ma quỷ!
“Mọi người xem xem. . .”
Vào lúc này, nương theo tiếng hoan hô của các vị hung đồ, trên người Mũi Đỏ khoác tơ lụa màu sắc rực rỡ, kéo một ông lão có mái tóc màu trắng ra ngoài.
Cánh tay gầy gò của đối phương củi khô đang giao nhau ôm đầu, thân thể run rẩy, khiến Đa Luân phí hết sức lực mới nhận ra thân phận thực sự của đối phương, bất ngờ chính là vị Hoắc Phu Mạn pháp sư ngông cuồng tự đại kia!
“Chính là lão già này. . . Không chỉ ép các quý tộc lão gia xây dựng một toà pháp sư tháp cho lão, còn tùy ý cướp giật của cải cùng nhân lực của chúng ta. . . nhìn lại một chút. . .”
Mũi đỏ chỉ vào kho lúa bị mở ra bên cạnh, bên trong là lúa mạch, toả ra mùi thơm ngát ngũ cốc.
“Khi chúng ta đều đói bụng mà lão cẩu này lại thông qua bóc lột tàn khốc, nắm giữ nhiều của cải cùng đồ ăn như vậy. . .”
Ở bất kỳ thời đại khuyết thiếu vật tư nào, người một mình chiếm cứ đại lượng tài nguyên chính là kẻ đầu tiên bị đám côn đồ thống hận.
Mà nương theo diễn thuyết của Mũi Đỏ, càng ngày càng nhiều người đã bắt đầu đỏ mắt, ngay cả Đa Luân cũng nhớ lại quản gia của đối phương đã từng thưởng cho mình một cước, lại vơ vét từ nhà mình đi vài món vật liệu gỗ tốt cuối cùng, một luồng khí vọt thẳng lên trán.
“Giết lão! Giết lão! Giết lão!”
Đám côn đồ hoan hô, tiếng gầm ngày càng cao hơn.
Mà lúc này ông lão Hoắc Phu Mạn dường như nhìn thấy gì, giẫy giụa bò đến bên cạnh thi thể một thiếu niên, bắt đầu khóc rống.
Đáng tiếc, loại rên rỉ sắp chết này đã không thể đánh thức đám côn đồ đang bị kích thích .
Đầu óc Đa Luân bị tiếng khóc kích thích nên còn có chút tỉnh táo, nhưng sau đó hắn lại nhìn thấy Mễ Kỳ.
Đối phương đang từ một cái lều dùng khăn trải bàn tạm thời ngăn cách, buộc đai lưng bò ra bên cạnh, còn nhìn về phía hắn, cho hắn một ánh mắt là người đàn ông đều hiểu.
“Đây cũng là tiểu thư quý tộc đây! Không muốn vui đùa một chút sao?”
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Đa Luân lại nhớ lại một đoạn ngắn nào đó, đó là cảnh hắn bị gọi đến giúp sửa chữa gia cụ cho Hoắc Phu Mạn pháp sư vĩ đại, nhìn thấy một vị thiếu nữ quý tộc mặc áo đầm màu trắng, mỹ lệ mà cao quý, giống như thiên sứ vậy.
Đương nhiên, lần sửa chữa kia không có bất kỳ phí dụng nào, đồng thời trong mắt thiếu nữ kia nhìn hắn như nhìn thấy vật bẩn thỉu khiến Đa Luân cảm giác bi thương sâu sắc, thậm chí còn sa sút đã lâu.
Có vẻ là đám ma quỷ còn nghi ngờ kích thích không đủ, hai chân nhỏ như bạch ngọc từ bên trong lều đưa ra ngoài, mang theo đường cong tao nhã, hoa thủy tiên màu tím trên móng tay càng là không ngừng kích thích đầu óc Đa Luân, khiến cho hắn không nhịn được tiếng thở dốc, hắn gầm nhẹ như dã thú rồi xông lên trên. . .
. . .
Ma võng nữ thần ngã xuống chỉ là một mồi dẫn, mấu chốt nhất vẫn là ma võng hủy diệt.
Sau khi mất đi ma võng trợ giúp, không chỉ tất cả pháp sư đều đã biến thành rác rưởi, chính là các thần linh khác cũng mất đi đường nối ma võng tiện lợi, đột nhiên thần lực tiêu hao lớn hơn làm chúng nó không để ý tới vùng tín ngưỡng, bắt đầu thu hẹp.
Mà bởi vậy khiến trị an ảnh hưởng, cùng làn sóng đánh cướp pháp sư, càng là hình thành một vòng tuần hoàn ác tính khủng bố.
Quyền lực quản lý ở thế giới các thần vốn khá khuyết thiếu, dựa cả vào thần điện làm giúp một phần chức năng, mà sau khi mất đi tín ngưỡng cùng thế tục quản lý, các bạo dân phát huy ra sức chiến đấu phi thường khủng bố.
Pháp sư mất đi năng lực phép thuật giống như súng không có đạn, ngoại trừ một số người may mắn chứa đựng đầy đủ quyển sách phép thuật cùng vật phẩm thi pháp và truyền kỳ pháp sư có năng lực thoát khỏi ma võng thì tất cả pháp sư đều gặp một vòng kiếp nạn khủng bố.
Dân chúng tích lũy phẫn nộ trong thời gian dài, còn cả các quý tộc có ý đồ riêng thúc đẩy, tai nạn một mạch bạo phát ra.
Mà các quý tộc lại ngầm cười trộm, hoan hô, nâng chén chúc mừng một vòng thu gặt mới.
Chờ đến khi cuộc bạo loạn này cơ bản kết thúc, những tên côn đồ kia không phải là bị tiêu diệt, chính là vẫn phải sinh hoạt nghèo khó như trước qua.
Mà tốt đẹp nhất lại bị các quý tộc chia cắt hầu như không còn, hầu như mỗi một vị quý tộc có thực quyền đều kiếm được bồn đầy bát đầy.
Vvừa lúc đó, một trận đại ôn dịch không hề có điềm báo trước bắt đầu tập kích toàn bộ chủ thế giới vật chất.
Gào thét cùng tử vong, trong nháy mắt trở thành chủ đề duy nhất trên thế giới.
Có người nói, đây là âm mưu của nữ thần ôn dịch, cũng có người nói, đây là những pháp sư chết đi kia nguyền rủa, nhưng sự thức duy nhất là. . . Nương theo ôn dịch không ngừng khuếch tán, nhân khẩu ở toàn bộ chủ thế giới vật chất đang kịch liệt giảm thiểu!