Chương 215: Huyết dịch tinh hoa (1)
“Lợi dụng lúc này!”
Ba Tát Vi hét lớn một tiếng, áo giáp màu bạc trên người lần thứ hai tụ lại, một trường kiếm màu bạc xuất hiện trong tay, trong hư không mơ hồ nổi gợn sóng.
“Liều mạng!” Con ngươi Gia Môn hơi biến hồng, trong miệng ngâm xướng mấy âm tiết cổ xưa, đồng thời đưa ngón tay lên miệng cắn rách, mặc cho huyết dịch nhỏ xuống huy chương màu xanh lục.
Ầm! ! !
Vô số dây leo từ dưới nền đất bắn ra, chỉ là lúc này bề ngoài dây leo hoàn toàn biến thành màu đỏ, gai ngược càng thêm dày đặc, trên mặt còn có từng điểm màu xanh lục, có cảm giác cực kỳ nguy hiểm lan tràn ra.
“Đã như vậy!” Lôi Lâm hơi vung tay, mười mấy ống thuốc màu đỏ rực rời tay bay ra.
Trên thân thể Hoắc Lạp Nhĩ hắc xà lại có mười mấy ngọn lửa nổ tung.
Đồng thời, trong tay Lôi Lâm sáng lấp lóe, trường cung màu đen lần nữa xuất hiện trên tay.
“Hàn Băng phù văn!”
Trong miệng Lôi Lâm đọc chú văn, ngoài mũi tên màu đen kia chậm rãi có một tầng băng phiến bao trùm, đã biến thành một mũi tên Hàn Băng!
“Giết! ! !”
Ba người trăm miệng một lời đồng thời quátlên.
Tốc độ dây leo đỏ như màu máu nhanh hơn trước không ít, mang theo từng luồng kình phong, trong nháy mắt đã trói chặt Hoắc Lạp Nhĩ hắc xà còn lăn lộn trên mặt đất vào bên trong.
Cùng lúc đó, một mũi tên Hàn Băng xẹt qua hư không, trực tiếp bắn thủng mắt phải hắc xà.
“Hí! ! !”
Trong miệng Hoắc Lạp Nhĩ hắc xà bị lửa thiêu đốt, một con ngươi phải trực tiếp bị bắn vỡ, chất lỏng óng ánh nửa trong suốt chảy xuống khiến nó thống khổ rên rỉ.
“Nhận lấy cái chết!”
Trong lúc hét vang, áo giáp màu bạc trên người Ba Tát Vi lại hóa thành chất lỏng kim loại, hội tụ đến tay biến thành một thanh trường kiếm.
Trường kiếm màu bạc trực tiếp biến dài hơn năm mét, trên thân kiếm còn ra hiện một chút phù văn thần bí vu thuật.
“Uy lực lớn nhất! Hình thái mạnh nhất! Chết đi cho ta!”
Cơ bắp trên người Ba Tát Vi không ngừng nhô lên, cũng không có ít tia sáng phép thuật linh tiếp lập loè ra.
Lôi Lâm chỉ hơi liếc mắt nhìn đã phát hiện rất nhiều phép thuật cáp 0 tạm thời tăng cường thể chất và sức mạnh.
Có nhiều phép thuật gia trì như vậy, hiện tại số liệu thân thể của Ba Tát Vi e là đã vượt qua đại kỵ sĩ. Hoàn toàn tiếp cận đại kỵ sĩ tiến giai trong truyền thuyết —— Dấu ấn kiếm sĩ! ! !
Phốc! ! !
Trường kiếm dễ dàng đâm thủng phòng ngự ngoài thân của Hoắc Lạp Nhĩ hắc xà, trực tiếp đâm vào 7 tấc cự xà, trúng vào trái tim.
Dòng máu đỏ tươi xen lẫn một tia màu đen trào ra, thân rắn muốn cuộn tròn lại nhưng lại bị dây leo màu máu trực tiếp kéo thẳng, dây leo to lớn trực tiếp lan đến đến vị trí vết thương, giống như tự có trí khôn vậy, trực tiếp từ miệng vết thương trong chui vào.
“Hí! ! !”
Cự xà không ngừng gầm thét, vặn vẹo, huyết dịch không ngừng bắn xuống mặt đất chung quanh.
Sau mười mấy phút giãy dụa, mắt trái còn sót lại của Hoắc Lạp Nhĩ hắc xà hoàn toàn mất đi hào quang, ngã trên mặt đất.
“Nó chết rồi chứ?”
Gia Môn ngập ngừng hỏi, dây leo đỏ như máu vẫn trực tiếp cuốn trên thân cự xà.
“Mục tiêu đang ở trạng thái trọng thương, sóng sinh mệnh không ngừng hạ thấp!”
“Sóng sinh mệnh của mục tiêu hạ thấp đến mức thấp nhất!”
” Sóng sinh mệnh của mục tiêu hoàn toàn biến mất, đã chết!”
Chíp đưa ra nhắc nhở giúp Lôi Lâm đã khẳng định cự xà đã tử vong, nhưng hắn vẫn nói: “Trước tiên cứ triển khai các phép thuật khác dò xét đã!”
Đối với giáo huấn vừa nãy Chíp không thể kiểm tra ra vị trí của Hoắc Lạp Nhĩ hắc xà, Lôi Lâm vẫn còn khắc sâu ấn tượng.
Nói không chắc con hắc xà này có bí pháp gì có thể ẩn giấu sóng sinh mệnh, tránh thoát Chíp dò xét!
Sau đó, ba học đồ lại triển khai rất nhiều phép thuật, cuối cùng mới dám khẳng định, Hoắc Lạp Nhĩ hắc xà đã sát hại hai người trong tiểu đội của bọn họ đã tử vong.
Sau khi nghe được kết luận này, Gia Môn lập tức thu hồi dây leo đỏ như màu máu, trực tiếp ngã co quắp trên mặt đất.
Lôi Lâm chú ý tới, trên mặt Gia Môn hoàn toàn tái nhợt, trắng xám đáng sợ, giống như mất đi một lượng máu lớn.
Mà Ba Tát Vi ở bên kia, cự kiếm hoàn toàn hóa thành trạng thái kim loại lỏng, rút tay trở về, ngay cả hình thái áo giáp đều không duy trì được.
Nhìn dáng vẻ này thì vật phẩm ma hóa của hắn cũng tiêu hao rất nhiều năng lượng.
Những tin tức nhỏ này đều bị chíp ghi lại trong tài liệu. Đồng thời điên cuồng tính toán trạng thái chiến đấu của hai người, mô phỏng tỷ lệ thắng.
Đương nhiên, trong mắt hai người này, Lôi Lâm chính là một học đồ phù thủy có chút lợi hại điểm, ngoại việc dược tề không tệ, chỉ có Hàn Băng phù văn là nhìn có chút dùng được.
Đây cũng là Lôi Lâm khổ tâm cố tình tạo nên.
“Còn có cái này! Nhất định phải mau chóng thu thập!”
Lôi Lâm nhìn hắc xà đã ngã trên mặt đất, không còn hơi thở sự sống, huyết dịch từ vết thương trên người còn đang không ngừng chảy ra phía ngoài.
Một gợn sóng phép thuật nhanh chóng từ trên tay Lôi Lâm bắn ra.
“Cậu đang làm gì?” Ba Tát Vi cùng Gia Môn trong nháy mắt kéo dài khoảng cách, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lôi Lâm.
Một khi uy hiếp bên ngoài biến mất, đối mặt với lợi ích mê hoặc , tiểu đội đã bắt đầu xuất hiện nhân tố bất an, hạt giống không tin tưởng nhau trong lúc vô tình đã lén lút gieo xuống.
“Thu thập tài liệu mà thôi!” Lôi Lâm liên tục đánh ra phép thuật.
“Huyết dịch!” Sau khi ngâm xong mấy âm tiết, Lôi Lâm hé miệng, phun ra một từ Baron cổ ngữ.
Vù vù! ! !
Bãi máu chảy xuôi trên đất giống như được chỉ dẫn, dọc theo mấy tia máu, tụ đến bàn tay Lôi Lâm.