Chương 216: Huyết dịch tinh hoa (2)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 2,220 lượt đọc

Chương 216: Huyết dịch tinh hoa (2)

Vô số huyết dịch bay đến giữa không trung, lại không ngừng hội tụ, giống một màn ánh sáng màu đỏ ngòm.

Xì xì ! ! ! Trong hư không giống như có một luồng sức mạnh trong suốt đang không ngừng cô đọng chất lỏng huyết dịch thu thập được kia, trên tay Lôi Lâm hình thành một tảng đá màu máu nhỏ.

Lách tách! ! ! Sức mạnh vô hình trực tiếp tác dụng đến vết thương của Hoắc Lạp Nhĩ hắc xà, máu tươi trong cơ thể nó không ngừng bị hút ra, hình thành tảng đá màu máu.

Mấy phút sau, Hoắc Lạp Nhĩ hắc xà trên đất mơ hồ đã nhỏ đi một vòng, lớp vảy hơi trắng bệch.

Mà trên tay Lôi Lâm đã có thêm mười mấy tảng đá huyết sắc to bằng nắm tay.

Huyết dịch toàn thân Hoắc Lạp Nhĩ hắc xà dài mấy chục mét cô đọng lại một chỗ, mới đã biến thành mười mấy khối huyết dịch tinh hoa này.

Đây là một phép thuật cấp 0 mà Lôi Lâm học được, chuyên môn dùng để thu thập dòng máu của sinh vật cỡ lớn.

Sau khi nhìn thấy hiệu quả phép thuật của Lôi Lâm, Ba Tát Vi cùng Gia Môn mới thả lỏng đề phòng, nhưng Lôi Lâm vẫn có thể nhìn thấy một tia cảnh giác từ đáy mắt bọn họ.

“Máu của Hoắc Lạp Nhĩ hắc xà là một trong rất nhiều nguyên liệu để luyện thuốc, ta muốn lấy toàn bộ , còn tài liệu khác của con hắc xà này, ta có thể từ bỏ một phần có giá trị tương ứng!”

Lôi Lâm cười nhạt mở miệng giải thích.

Lúc trước ở trong phòng thí nghiệm gần thành Cực Dạ nhìn thấy nội dung trên mấy tờ giấy nhớ bỏ đi, trong đầu hắn hiện lên vào mấy từ “Điều chế”, “Huyết mạch”, khiến trong lòng hắn có một tia gợn sóng không rõ, bởi vậy dù đắc tội với hai người kia, cũng phải mở miệng giữ lại huyết dịch.

“Huyết dịch?” Ba Tát Vi nghiêng đầu, đột nhiên nở nụ cười.

“Đúng vậy! Đối với rất nhiều người chế thuốc thì máu của sinh vật năng lượng cao là tài liệu của rất nhiều thuốc!”

Đối với huyết mạchgì đó, Ba Tát Vi căn bản không suy nghĩ về phương diện kia.

Dù sao, rất nhiều sinh vật cổ đều đã tuyệt tích ngàn vạn năm, trên người rất nhiều sinh vật xuất hiện trong thế giới phù thủy còn có thể nhìn thấy cái bóng của sinh vật cổ.

Mà làm sao để lấy ra huyết mạchthượng cổ vẫn bị rất nhiều phù thủy nghiên cứu, lại hoàn toàn không có cách nào.

Nếu muốn từ trong máu lấy được đoạn gien trên sinh vật cổ, lại tổ hợp thành huyết mạchtinh hoa, hoàn toàn vượt qua phạm vi năng lực của phù thủy hiện tại.

Trong truyền thuyết, ít nhất cần có phù thủy cấp bốn trở lên ra tay, mới có một khả năng nhỏ nhoi như vậy.

Nhưng phù thủy cấp bốn ở Nam Hải bờ đã là truyền thuyết!

“Tài liệu con Hoắc Lạp Nhĩ hắc xà này có giá trị ít nhất mấy trăm ngàn ma thạch!” Trong mắt Gia Môn sáng lên, trên mặt hiện ra một tia say mê.

Đối với ma thú loại rắn này, đáng giá tiền nhất chính là vảy của bọn nó, còn có nội tạng, tuỷ não. Những vật này thường là tài liệu tốt để luyện chế một số vật phẩm ma hóa.

Còn huyết dịch gì đó, ngoài dược tề sư và luyện kim sư tình cờ dùng đến thì cơ bản không công dụng khác.

Đối mặt với tình huống Lôi Lâm có thể động thủ, ba học đồ hơi thương lượng lại, Gia Môn cùng Ba Tát Vi trực tiếp chiếm lấy mấy chỗ tài liệu quý giá nhất trên người Hoắc Lạp Nhĩ cự xà, lại trực tiếp triển khai một phép thuật cấp 0 bảo tồn vật phẩm rồi rời khỏi nơi này.

Đối với bọn hắn tới nói, hiện tại Hoắc Lạp Nhĩ hắc xà chỉ là thu hoạch ngoài rìa di tích, bên trong không biết còn có bao nhiêu thứ tốt.

” Di tích này nhìn có vẻ rất cao cấp!”

Gia Môn đánh giá toàn bộ hang động, cố gắng phát hiện đầu mối gì, “Ở biên giới bắt đầu cảnh giới đã bố trí loại sinh vật nguy hiểm này. . . Đáng tiếc La Tư cùng Hạ Á. . .”

Đối với chuyện hai đồng bạn tử vong, ba người Lôi Lâm chỉ thoáng thở dài một hơi rồi hơi rất nhanh đã hồi phục lại.

Nói thật, hai học đồ kia mới ở chung cùng Lôi Lâm mười mấy ngày mà thôi, cũng không thể nói là có cảm giác gì.

Mà phù thủy đều là người tương đối lạnh nhạt, rất nhanh, ba người đã chuyển sự chú ý đến di tích.

“Dùng sinh vật năng lượng cao bảo vệ di tích, hẳn là phong cách thời kì Cổ Khoát Lạp Nhĩ!”

Ba Tát Vi dường như đang nhớ lại cái gì: ” Kiến trúc thời kì Cổ Khoát Lạp Nhĩ theo phong cách đơn giản thô lỗ, dù là một số cơ chế báo động trước cũng bố trí cực kỳ đơn giản, nhiều nhất cũng không vượt qua hai đạo!”

“Nói cách khác, chỉ cần thông qua một cửa ải nữa, chúng ta có thể tiếp cận trung tâm di tích!”

Hai mắt Gia Môn toả sáng, “Vậy còn chờ gì?”

Đối với hắn mà nói, tìm ra tư liệu thăng cấp phù thủy mới là việc cấp bách, tài liệu sinh vật gì khác tuy rằng cũng rất tốt, nhưng không có sức hấp dẫn bằng phù thủy truyền thừa .

Ba học đồ từng người dùng phép thuật cấp 0 tra xét trong hang, cuối cùng phát hiện một cửa động ở một góc.

Quanh cửa động kia còn có đồng xanh màu xanh lục rỉ ra, nhìn giống như lấy kim loại gì chế tạo.

“Xẹt xẹt!”

Một con ngươi màu xanh lục trực tiếp từ bên trong huyệt động bay ra.

“Đùng!” Gia Môn đưa tay tiếp được, ấn con ngươi trở về hốc mắt của chính mình.

“Không có nguy hiểm gì, nhưng sau năm ngàn mét, phép thuật của ta bị một tầng bình phong chặn lại rồi, dường như cần giám định mới có thể thông qua!”

Một mặt khác, Lôi Lâm cùng Ba Tát Vi cũng dùng thủ đoạn của từng người để dò xét qua hang động, đưa ra kết quả giống nhau.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right