Chương 249: Truy binh (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 3,374 lượt đọc

Chương 249: Truy binh (1)

Trước đây Lôi Lâm nhiều lần tránh lui, không phải sợ sự việc, mà là sợ chọc phiền toái.

Nhưng hiện tại, trên người cô bé này có vật mà hắn cảm thấy hứng thú, đồng thời một khi nghiên cứu thành công, hắn sẽ thu được chỗ tốt rất lớn.

Hắn tự nhiên có ý muốn giúp một tay.

Nhưng xuất phát từ tính cẩn thận, hắn vẫn chọn ẩn nấp ở một bên, chuẩn bị xem kẻ địch mạnh bao nhiêu một chút trước.

Nếu như thực lực bình thường, tự nhiên hắn sẽ không khách khí, trực tiếp bắt bé gái đi hoặc là cưỡng bức, cũng không sợ đối phương đuổi theo.

Nếu như đối phương thực sự quá mạnh, cũng chỉ có thể từ bỏ, dù sao thế giới lớn như vậy, huyết mạch thuật sĩ cũng không chỉ có một người này, có lẽ ở Nam Hải bờ rất ít, nhưng trung bộ đại lục nhất định sẽ có rất nhiều.

Mấy ngày sau, xe ngựa tiến vào địa vực thành Ước Khắc.

Nơi này đã là khu vực biên giới của Anh Lan đế quốc, mà vẻ bất an của ông lão cũng tăng lên tới cực điểm, bình thường đều chờ ở trên xe ngựa, rất ít khi đi ra ngoài, ngay cả bé gái đều bị ông ta giữ chặt ở bên người, giống như đang sợ cái gì.

Bóng đêm mông lung, hoàn toàn nhuộm bầu trời thành vẻ mờ mịt, chỉ ở phương xa là còn có một chút ánh sáng.

Xe ngựa dừng ở ven đường, một nhóm hành khách uể oải bắt đầu xuống xe ngựa, ngồi chung quanh lửa trại thành một vòng nghỉ ngơi.

Trải qua nhiều ngày cùng đồng hành, người trong buồng xe cũng thân quen hơn, đặc biệt là sau khi tiểu thương nhân kia lấy ra một chiếc kèn tây thổi một khúc vui vẻ, bên cạnh còn có môyj người phụ nữ xinh đẹp nhảy một điệu múa diễm lệ.

Có mấy người đàn ông trung niên bắt đầu lấy ra bình rượu mà mình để trong hành lý, tiến lên lấy lòng người phụ nữ xinh đẹp, mà người phụ nữ xinh đẹp kia khanh khách cười không ngừng, có vẻ ai đến cũng không cự tuyệt.

Bầu không khí dần náo nhiệt hơn, đám người ca hát, nhảy múa, ngay cả người chăn ngựa đều uống mấy ngụm rượu, chóp mũi dần biến hồng.

Lôi Lâm dựa người vào một gốc cây, trong tay cầm bình rượu thỉnh thoảng nâng lên uống một hớp, hắn liếc vào thùng xe một cái, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.

Vào tối hôm nay, tuy rằng sắc trời đã ảm đạm, nhưng lão già kia vẫn không ngừng giục phu xe tiến lên.

Thế nhưng, đi đường trong đêm, là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Bởi vậy, đề nghị này bị toàn thể lữ khách và phu xe phản đối.

Lúc đó sắc mặt của ông lão đúng là rất đặc sắc.

Đồng thời, ngày hôm nay ông lão vẫn giữ bé hái kia kiên trì ở lại thùng xe. Thậm chí không cho bé gái rời đi thùng xe một bước. Trong số các lữ khách đã có người mơ hồ nghe được lời đồn không êm tai.

Nhưng Lôi Lâm biết chuyện này đối với hai người giả trang thành ông cháu kia, chỉ sợ là vì trốn tránh việc bị truy sát nên mới lẫn vào trong xa đội, mà nhìn tình hình hiện tại thì có lẽ truy binh của đối phương cũng sắp đến rồi.

Không, là đã đến rồi, Lôi Lâm xoay đầu nhìn vào bóng tối. Mấy học đồ trên người toả ra sóng năng lượng không hề che giấu kia đã xuất hiện trong phạm vi chíp quét hình.

Nhìn cường độ năng lượng, đều là học đồ cấp ba.

Ầm!

Một mũi tên màu đỏ phóng tới, trực tiếp bắn thủng đầu người đàn ông để trần lộ ra bắp thịt cường tráng ngồi bên đống lửa.

“A! ! ! !” Máu tươi bắn lên trên người phụ nữ khiến vẻ mặt người phụ nữ dại ra. Vài giây sa mới thét ra một tiếng chói tai.

“Có giặc cướp!” “Cứu mạng!” Đủ tiếng kêu la xuất hiện trong nơi đóng quân.

Mà phu xe ngồi gần đó nhanh chóng tự mặc cho mình một cái giáp da. Ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất bất động.

Các phu xe đều lén lút có ước định với đạo phỉ, cướp đoạt bình thường chỉ cướp lữ khách, đối với những phu xe bọn hắn này. Đạo phỉ thường thường sẽ mở ra một con đường, dù sao trên người bọn họ cũng sẽ không có tiền tài gì.

Nhưng ngày hôm nay, dự định của phu xe sẽ triệt để thất bại.

Xèo! Mũi tên màu đỏ lại một lần nữa phóng tới, trực tiếp bắn thủng cổ của phu xe! Phu xe dùng hai tay ôm cổ, con ngươi trừng lớn, khóe miệng tràn ra bọt máu, vẫn cố gắng mở ra hô hấp, giống như hắn muốn trước khi chết lại hưởng thụ không khí trong lành một lần.

“Trên mũi tên trên có thêm thuật sắc bén sao? Thú vị!”

Bên cạnh nơi đóng quân đã rơi vào hoảng loạn, Lôi Lâm vẫn tựa vào thân cây như cũ, rót vào trong miệng một hớp rượu trái cây, lạnh nhạt đưa ra lời bình.

Lúc này vẻ nhàn nhã của hắn và cảnh tượng chung quanh rõ ràng có chút hoàn toàn trái ngược, nhưng không có ai chú ý tới hắn.

Lần thứ hai công kích, rõ ràng mang đến hỗn loạn lớn hơn cho người trong doanh địa, dù là nam nữ già trẻ, tất cả đều điên cuồng chạy trốn.

Mấy phút sau, nơi đóng quân trước đó cón rất náo nhiệt, chỉ còn lại đống lửa trại vẫn đang cháy và cái chén bình rượu bị vất trên đất.

Ào ào ào! Ba người mặc áo bào đen từ trong rừng cây chui ra.

Lôi Lâm có nhãn lực hơn người giúp hắn có thể nhìn rõ khuôn mặt người đến ở khoảng cách thật xa.

Hai người đàn ông, một người phụ nữ, đều là vẻ rung niên, trên mặt người phụ nữ còn bôi son môi rất đậm, khiến miệng của bà ta giống như chậu máu.

Ba người này rõ ràng không phải học đồ của học viện, ăn mặc có chút tùy ý, nhưng trên y phục thêu hình một con chim độ độ, nhìn như là một tộc huy.

Đây chính là phù thủy học đồ do gia tộc bồi dưỡng được.

Một số tộc nhân trong gia tộc có tư chất quá kém, không thể trúng tuyển vào học viện phù thủy, đều sẽ ở trong gia tộc tiếp thu bồi dưỡng thống nhất.

Bọn họ đại thể đều không thể đạt đến học đồ cấp ba, cả đời đều là học đồ cấp 1, cấp 2.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right